Blog đang nâng cấp, báo lỗi tại đây!

Review - nhật ký trong trại - P20 – yêu lại từ đầu.



Anh em có ngày đầu tiên đi làm bình thường như thế nào? Mình thì đang viết tiếp những phần sau, rồi edit lại những phần trước, sẽ thêm một vài chi tiết, chuyển hết mấy cái tên nhân vật thành tên đầy đủ cho mọi người dễ tưởng tượng, và thêm một vài câu chuyện vụn vặt vào đó, khi nào xong sẽ đóng thành ebook gửi tặng các bạn, mong rằng mọi người sẽ ủng hộ. Hôm nay, mời mọi người nghe giọng hát của người yêu cũ mình nhé

Chính ra người mà mình chơi khá hợp là ông S “mặt ma”, chả hiểu ai đặt tên cho ông anh cái tên này, nó chẳng hợp gì với cái vẻ bề ngoài của ông anh cả, đẹp trai, men lỳ với quả râu quai nón, đầu óc thông minh và có chút hài hước. Nhà ở bên Quảng Ninh. Ông anh bị bắt trong 1 lần dấn thân sang nghề ship pháo từ bên Trung Quốc về, ăn quả án 3 năm. Do thông minh, cũng như cẩn thận lại biết tính toán nên ông anh là chân đi chợ của cả Quẫy mấy chục miệng ăn, không  những quản lý chỗ tiền đi chợ trên sổ sách lưu ký, mà còn phải quản lý một đống tiền mặt, vì ở trại có những thứ ko thể mua bằng sổ được, bọn mình sẽ nhờ dân làng quanh đó đi mua hộ, và tất nhiên là phải trả bằng tiền mặt. Thế nên, ở trại mọi người luôn tìm những cách giấu tiền độc đáo. Có người thì chôn dưới gốc cây, nhét vào trong ruột gối, quấn rồi nhét vào trong một điếu thuốc giả….v..v.. lâu lâu, tự dưng bới 1 chỗ nào ra mà thấy có tiền ở trong đó, thì nó cũng ko phải là chuyện gì quá lạ. Ông anh chơi hợp với mình vì ông anh cũng có khá nhiều sở thích tương đồng với mình, biết code web, giỏi vi tính, có sở thích xem những seri film giống mình, và cái chính là rất giỏi tiếng anh. Vì có lẽ mình ngu tiếng anh từ bé, nên những người giỏi tiếng anh mình rất chi là nể phục họ

Tiếp tục về chuyện em người yêu mình. Sau khoảng 1 tháng nói chuyện, thì em có vẻ bắt đầu xiêu lòng. Và cuối cùng em cũng đồng ý quay lại với mình. Vâng, có lẽ lúc ấy, mình nghĩ rằng mấy năm ngày nào cũng nhớ nhung về em ko hề vô ích, cuối cùng, cái câu em yêu anh nó cũng được thốt ra, mình vẫn nhớ ngày xưa em bảo thích mình, lúc ấy mình đang tắm, lúc ấy mình ko tin vào mắt mình là mình đang đọc được những dòng chữ ấy, mình phải dụi mắt vài lần, và may là ko sướng đến độ quên mặc quần áo để chạy ra ngoài khoe, vì hôm đấy phòng trọ mình khá đông người cả nam và nữ. Và lần này cũng thế, nếu ko ở trong trại chắc mình hét lên rồi chạy lên nhà ôm từng người luôn ý… và mình bắt đầu nghĩ cách, để được nói chuyện với em lâu hơn nữa. 
Buồng mình có 2 chiếc điện thoại, 1 là của anh T “ trưởng buồng” rồi, cái còn lại để cả phòng dùng chung nhưng thực ra toàn mình với anh M “béo” dùng là chính. Ông anh cũng đam mê với bộ môn gái gú nên cũng hay đi tâm sự với gái, còn lại là thời gian cho mấy anh em trong buồng mượn gọi về tâm sự với gia đình, dặn dò hẹn ngày lên thăm gặp, hay là bảo người nhà mua hộ món gì đó để làm liên hoan. Cuối cùng sau khi suy nghĩ và tính toán. Mình quyết định chơi bài, tối mình đi ngủ sớm, ăn xong lên giường nằm chém gió với ông anh S “mặt ma” đến tầm 9 giờ thì mắc màn, rồi tắt điện xem phim thì mình đi ngủ, đêm khi mọi người đi ngủ, ông anh M “béo” chém gió xong xuôi thì mình vác máy xuống nhà vệ sinh tâm sự với em. Và em nói muốn lên thăm mình.
Đó là một buổi sáng chủ nhật, đúng lúc thằng bạn thân mình đang du học bên Anh về nước chơi, bố mẹ mình đưa thằng bạn với em lên thăm mình. Em lúc đầu ngồi phía ngoài, nhưng mọi người nháy mắt chỉ chỗ cho em vào trõng chừa 1 chỗ trống cho mình ngồi vào. Mình bước đến và ngồi cạnh em, đối diện bố mẹ và thằng bạn.
Suốt buổi nói chuyện, mình cầm chặt tay em, cứ nghĩ nếu bỏ ra, sợ em sẽ chạy mất. Em cứ bẽn lẽn nhìn bố mẹ mình rồi lại cúi xuống nhìn tay mình cầm chặt vào tay em. Em có vẻ xấu hổ, nên chả nói chuyện gì nhiều với mình, mà thực ra thì 2 đứa cũng ngồi nói chuyện với nhau suốt ngày rồi còn gì? Nhân lúc mọi người đang mải câu chuyện mình ghé sát vào tai em và nói rằng: Anh nhớ em đến chết mất! Mặt em đỏ lừ lên, tay nắm chặt tay mình rồi cúi gằm mặt xuống. Tin người yêu mình lên thăm nó đi nhanh như một cơn gió, cứ vài phút lại có 1 – 2 thằng lượn qua lấy cớ là lên căn tin mua đồ nhưng thực ra là để xem mặt em. Hơn 1 tiếng sau, mình ra tận cổng đưa mọi người về, thằng bạn mình nhìn rồi bảo ôm nhau đi rồi về, em lại xấu hổ, cúi xuống rồi bảo lý nhí rằng, em sẽ thu xếp lên thăm anh.
Hôm ấy mình vui lắm, đi vào khu ai cũng hỏi, anh M “béo” còn bảo mình rằng mày chẳng bảo trước để anh em chuẩn bị ra nói chuyện cho vui, mình bảo để dịp khác, bởi vì em người yêu mình cũng có lần giới thiệu con bạn của em cho ổng, nhưng cuối cùng nó nghe quả ổng đi trại vì chém người sợ quá nên chạy mất dép, được cái ổng vẫn rất quý em người yêu mình, luôn tìm cách để 2 đứa có thời gian tâm sự với nhau nhiều hơn.

Vì cái điện thoại khá lởm, nên mấy anh em bàn nhau mua điện thoại mới. Mình alo về nhà cho mấy thằng bạn cùng phòng trọ, bảo chúng nó mua cho 1 con điện thoại cảm ứng,thế là nó gửi về cho con lumia, Mình dặn dò kỹ lưỡng gia đình, bảo mua 1 thùng phở, rạch ra rồi bóc 1 gói, nhét đt với cái sạc vào trong gói mì mang lên cho mình. Vì ở chỗ mình khá thoải mái lại kiểm tra sơ sài, nên mình mang điện thoại vào ko khó gì. Ông anh T “béo” cũng được bạn gửi cho 1 chiếc lumia tương tự, tối hôm ấy mình hì hục cài đặt cho cả 2 con máy, sau đó đấu dây điện vào 2 cái sạc, ở trong nhà vệ sinh, chỗ cái bóng điện có một đoạn dây nỗi, khi bóc cái nhựa bảo vệ ra thì trong đó đoạn dây đã được chích 2 chỗ, rồi quấn 2 cái vòng nhỏ bằng đồng vào. Chúng tôi muốn sạc điện thoại trong buồng thì chỉ cần 2 đoạn dây điện đấu vào đầu sạc, rồi đầu kia làm 2 cái mắc, mắc 2 đầu vào 2 cái vòng đồng kia. Sáng sẽ dậy sớm thu lại và mang ra ngoài cất, Vì ở đây đập buồng nó theo nếp cả rồi, hằng tháng 1 lần, vào tầm khoảng 9 giờ sáng.

Lý thuyết là như thế, nhưng cuối cùng lý thuyết cũng chỉ là lý thuyết mà thôi.
Hôm ấy là chủ nhật, bình thường cửa mở rất muộn, nhưng có 1 đội thầu được đi xây ở 1 nơi khá xa nên xe vào đón đi khá sớm, 6 giờ là mở  cửa ra để đội ấy đi làm rồi. Hôm ấy cửa vừa mở, đội kia vừa đi được 2 phút thì lại tiếp tục mở cửa lần 2. Mấy đứa đang lẩm bẩm chắc là hôm nay lại lấy thêm người rồi, mấy đứa ngái ngủ trùm chăn lại hi vọng hôm nay mình ko phải là đứa bị tăng cường đi làm. Nhưng khi nghe thấy câu tất cả ra ngoài để khám buồng, thì lúc ấy tim mình gần như rớt cmn ra ngoài lồng ngực. Vì đơn giản là 2 cái điện thoại vẫn đang câu dây điện sạc ở nhà về sinh. Trong cái lúc mình còn đang lóng ngóng chưa biết xử lý ra sao thì ông anh M “béo” đã chạy xuống Nhà vệ sinh rồi mở cửa, đứng giả vờ kêu lên là mấy đứa đi vệ sinh nhanh ra cho cán bộ khám người. Lúc ấy mình mới hiểu ý chạy vội xuống theo. 2 anh em vội vã giật 2 chiếc điện thoại xuống rồi ông anh thả nó vào bồn cầu dội nước, nhưng nó ko đi, nhìn ra cái lỗ cống, ông anh lại moi nó lên rồi phi thẳng ra….
Cả lũ được lùa hết ra ngoài sân, các buồng vẫn còn đang ngáp ngủ. Trời mùa đông 6 giờ vẫn chưa sáng hẳn, ra ngoài ngồi xuống sân thì đứa nào cũng lạnh, cũng run cầm cập. Bắt đầu từng top, từng top 4 người 1 đứng lên khám người, máy quét kim loại rà ko sót một centimet nào. Khi tất cả đang tranh cãi về việc khám người ko kỹ, thì nghe tiếng bốp 1 cái, 1 chiếc điện thoại bị ai đó ném vào góc sân. Chắc lúc vào buồng lùa người ra ko kịp tẩu thoát, Ông đại đội trưởng cầm nó lên rồi quay ra chửi cả lũ như chém chả, nhưng ko bắt được ai nên cuối cùng cũng đành thôi. Mấy ông cán bộ ra đằng sau quay về ôm theo cả đống điện thoại, mình vẫn nhìn thấy rõ 2 cái máy buồng mình vẫn lõng thõng nước, 1 ông kêu sao ở đây toàn cho điện thoại đi bơi hết thế này.

Cả trại hôm đấy, hơn 80 người thì thu được tận 14 cái điện thoại. Nó tập trung nhiều ở buồng 4 – buồng có nhiều người chân chạy ngoài, chân bếp, chân căn tin. Hôm ấy mình còn được nghe kể, ở dưới bếp, có một ông anh thò tay ra cửa ném đt thì bị túm được, may sao giật được tay lại và trốn được nhanh nên ở ngoài chưa kịp nhìn rõ mặt, Hôm ấy chúng mình mất cả đống tiền để mời đống cán bộ ra đập buồng ăn sáng.

Cũng gần tết rồi, mình với ông anh M “béo” quyết định góp tiền vào, mỗi người 1 nửa 2 anh em sắm thêm 1 con điện thoại để chơi tết.

Nếu bạn đang hỏi đi tù ở đâu sướng, thì mình cũng xin khẳng định luôn là chỗ mình là 1 trong những chỗ gần như sướng nhất trong số các trại rồi, đơn giản là nó khá thoáng về mọi mặt và đồ thì cực kỳ rẻ. Ở buồng bây giờ ko còn thiết quân luật như ngày xưa nữa, mình và ông M “béo” đã phá nát cái kỷ luật của buồng. Ngày trước sáng mọi người phải dậy hết, thì nay mọi người dậy đánh răng xong nằm gọn vào một chỗ cho mấy anh em ăn sáng, còn mấy người ngủ thì cứ ngủ cho đến lúc mở cửa xuất đội thì mới dậy. Mình sang đây thì cũng ôm luôn cái điều khiển, bắt đầu hết thời sự là bật linh tinh beng các kênh lên xem có gì hay thì xem. Ngày xưa 10 giờ tắt tivi đi ngủ, còn giờ thì cứ xem phim, cuối tuần thì xem thâu đêm cũng được, miễn là mở tiếng nhỏ để ko ảnh hưởng đến những người đi ngủ. Ngày xưa buồng ko ăn uống nhậu nhẹt bia rượu, chỉ có dịp thì bày 1 chút kẹo rồi mọi người pha chè uống nước nói chuyện 15 -20 phút chung nhau, còn bây giờ thì 2 tuần 1 bữa liên hoan lớn cả buồng, còn tuần nào thì mâm nào cũng phải có 1 – 2 bữa liên hoan. Chúng mình đều vào dân để mua đồ, từ gà, vịt ngan ngỗng. Còn thích ăn chó, thì lại gọi điện về quê, sẽ có người mang lên 1 con chó khoảng 15kg là đủ làm các món cho 1 buồng 20 người bù khú. Rượu, bia thì mang vào đầy… Tối là vác theo bếp dầu vào, vừa đun lại 1 số món cho nóng hay ăn lẩu, có những hôm nhậu đến 10 giờ chưa tàn cuộc.
Chưa bao giờ mình dám nghĩ, đi tù nó lại vui như thế này.

Ấy vậy mà so với tết, nó vẫn chả là cái gì cả.

Chúng mình phải làm đến ngày 29 tết, chiều 29 là dọn dẹp nhà xưởng và khu nhà ở để chuẩn bị cho tết, 30 là hạn cuối cùng để các gia đình lên thăm nuôi tiếp tế đồ tết. Nhưng 27 âm là đã cho bọn mình mang theo loa đài vào buồng rồi, và đến mùng 6 bọn mình mới lại mang ra. Buồng chả to nhưng loa thì ko hề bé, kèm theo 1 cái đầu đĩa và vô số đĩa nhạc người mẫu đến DJ, và 1 tá đĩa phim đủ để xem nhoè những ngày tết.
Tối ngày 29 thường sẽ đập buồng, có thể là cán bộ ở ngay đây vào kiểm tra qua loa, hoặc cũng có thể là trong ca ra kiểm tra nhưng ít, rồi từ hôm sau đến ngoài rằm, sẽ chả có 1 cuộc kiểm tra nào hết. Vì thế ngày 30, bọn mình thi nhau mang đồ vào, từ bia đến rượu, đó là những thứ cần thiết. Bia sẽ được xếp 2 -3 két ngay dưới cửa sổ, đúng đêm giao thừa đến 3 ngày tết, cứ ai đi qua là ông trưởng buồng lại kéo vô chỗ cửa sổ bật lon bia lên cụng nhau chúc tết, từ mấy ông cán bộ đến mấy lão phạm nhân tự giác, bếp hay căn tin. Nhạc nhẽo thì ko hề dứt từ đêm 30 đến ngày mùng 3 tết, nó chỉ tắt nhỏ khi cả buồng kiệt sức nằm ngủ mà thôi,
Ngày tết, mọi người cũng tranh thủ mang thêm điện thoại vào, mình cũng được dúi cho 1 cái đen trắng để tiện gọi về nhà, vì tết ai cũng có nhu cầu dùng nhiều, nên bình thường buồng chỉ có 2 chiếc, đợt này được phép của anh trưởng buồng, mọi người cầm vào tổng cộng đến 7 chiếc điện thoại liền. Mấy ông uống say, lắm lúc vừa đi vừa nói nhảm, đt túi quần thì rung bần bật, nhưng tết nên cán bộ ko nhắc.
Mùng 1 tết theo truyền thống sẽ tổ chức kéo co
Có 3 hộp quà ở trong trại chính chuyển ra, để chia cho 3 top nhất nhì 3, chia làm 3 buồng đấu với nhau. Nhưng chúng mình đều có kèo ngoài năm nào cũng thế. 2 triệu cho đội nhất. Năm nay đội buồng mình thắng tuyệt đối, ko phải vì thể lực hơn, mà chắc tại vì kéo đều kỹ thuật hơn, chứ buồng nào cũng toàn mấy ông lao động to như con tịnh ấy. 2 triệu, cả buồng hôm rằm lại làm được 1 bữa thịt chó no nê miễn phí.
Năm nay trại cho bọn mình khá nhiều tiền, cả trại được 8 đội trên hơn 5 chục đội được thưởng, thì ngoài chỗ mình có 2 đội thì đều được thưởng cả 2, mỗi đội 2 triệu, ngoài ra những phạm nhân cải tạo tốt sẽ được 200k vào sổ lưu ký, còn tự quản 2 đội thì sẽ được 300k. Số tiền thưởng 2 triệu mỗi đội được quy thành 2 con lợn ở trại mỗi con nặng gần tạ 2, trước tết và sau tết mỗi lần thịt một con chia đều cho đầu người.

Tết xong thì mọi thứ lại đâu vào đấy, nhưng riêng chuyện đập buồng thì ko?

Nó lại làm 1 phát sáng sớm, 5 giờ, mọi người bị lùa ra sân khi trời tối như mực, tuy lần này ko bị thu điện thoại nhưng nó lại được nằm gọn dưới đáy 1 thùng nước. Và kết cục vẫn phải mua điện thoại mới. Vì đang mải mê tâm sự với em người yêu, bẵng đi mấy ngày ko được nói chuyện cũng đã phát rồ cả người rồi. Mình trong thời gian chờ nhà mang máy lên thì chỉ tranh thủ gọi cho em thông báo bị mất máy, vài hôm nữa sẽ liên lạc lại. đợt này quyết tâm mua con android, chứ mấy con winphone đã lởm còn chậm, chạy toàn bị thoát ứng dụng vì tràn Ram. Cuối cùng mua được con Lenovo ghẻ, nhưng dùng nó vẫn phê hơn. Em nhắn tin bảo rằng muốn được lên thăm mình. Mình bốc điện thoại gọi ngay cho bà chị ở quê.
Bà chị mình thực ra là cô giáo cũ của em, chính vào năm em học xong lớp 10, bà chị xin phép cho em lên HN chơi, rồi ghé qua ở nhà mình mấy hôm và cố tình dúi em cho mình. Năm ấy, em ngây thơ, trong sáng biết bao. Mình xin được số đt và nhắn tin cho em. Và chả lâu sau đó thì 2 đứa yêu nhau.
Bà chị phóng xe lên nhà mình lấy sổ rồi hẹn nhau 2 chị em cùng đi, đó là 1 buổi sáng chủ nhật đẹp trời, mình ăn mặc thật đẹp với bộ quần áo Juventus thơm nức mùi comfort, mình đi ra gặp em, bà chị mình tìm cách lảng lên căn tin ngồi chơi. Trưa hôm đó, mình nhét cho ông quản giáo 200k để xin phép được buổi trưa ở ngoài ngồi ăn trưa với em.
Trưa bữa trưa chỉ là mấy cái bánh mì kèm theo ít chả, nhưng chả hiểu sao nó là 1 trong những bữa trưa ngon đến thế, và, sau hơn 3 năm rưỡi xa cách, cuối cùng mình cũng lần đầu tiên được ôm em vào lòng.

P21 – Gặp gỡ.

About the Author

Ngày hôm nay cho tôi buồn một lúc
Sau nhiều năm bươn trải kiếp con người
Cố gượng cười mà lòng có thảnh thơi
Thèm được khóc như cái thời nhỏ dại

Đăng nhận xét

Cookie Consent
We serve cookies on this site to analyze traffic, remember your preferences, and optimize your experience.
Oops!
It seems there is something wrong with your internet connection. Please connect to the internet and start browsing again.
Site is Blocked
Sorry! This site is not available in your country.