Blog đang nâng cấp, báo lỗi tại đây!

Review - nhật ký trong trại - P21 – Gặp gỡ.



Lần đầu tiên gặp em, đó là 1 buổi chiều mùa hè năm 2010.
Mình vẫn nhớ ngày hôm ấy, vì hôm đó mình nghe em háo hức bảo rằng đêm nay em sẽ cố thức để được nhìn thấy sao băng rơi, các tờ báo trên mạng đồng loạt đưa tin đêm hôm ấy sẽ có mưa sao băng lớn nhất trong năm, duy chỉ không nói rằng đêm hôm ấy HN mây mù giăng kín trời
Mấy hôm trước bà chị bảo có việc dẫn theo 1 -2 đứa học sinh lên HN, có thể qua chỗ mình ngủ được không. Nghe vậy hôm đó mình ngay lập tức dọn dẹp lại phòng vì nó nhìn trông khá là tởm, mấy thằng sinh viên lại chưa có người yêu ở với nhau nên phòng bẩn và bày bừa là điều quá dễ hiểu. Mình ra tận bến xe bus để đón chị, ko phải vì chị ko biết nhà mà vì đơn giản là để sớm nhìn mặt 2 em hơn một xíu. Trên đường về phòng mình có ghé qua quán nước mua vội cho mấy chị em vài cái bánh mì, nhưng có lẽ đi nhiều nên mệt, mọi người ăn có vẻ không ngon miệng cho lắm. Năm ấy, em học vừa xong lớp 10. Em là lứa học sinh đầu tiên của bà chị họ mình, bà chị cực kỳ quý mình vì 2 chị em đã khá hợp tính từ nhỏ. Chị luôn bảo rằng có em nào xinh ở lớp thì chị sẽ giới thiệu cho nếu như mình thích.
Lần đầu tiên, thực ra gặp em mình cũng ko ấn tượng nhiều lắm, vì hồi đó mình thật sự nhát gái, nhát kinh khủng luôn ấy. Mình bắt chuyện với các em mỗi người 1 câu, xong rồi quay lại chỗ máy tính chơi game, kệ cho 2 em ngồi tỉ tê tâm sự với nhau, mình vừa chơi game vừa hóng, lâu lâu quay lại ngó em 1 cái. Mình vẫn nhớ hôm ấy em mặc quần âu với chiếc áo sơ mi trắng cổ bèo, mái tóc dài ngang lưng buộc lên khá ấn tượng. Phòng mình hôm đó 1 đứa về quê, còn 2 anh em phải nhường chỗ ngủ cho 3 chị em nằm trên một cái phản lớn, nếu dồn vào chắc 5 người ôm nhau vẫn ngủ tốt ( đấy là mình nghĩ thế chứ nói ra chắc ăn phát tát rồi ) – mình với thằng bạn lau sạch phía sàn nhà bên cạnh để nằm. Mình vẫn nhớ, khi nghe tin ngủ ở đây, em và đứa bạn bới đống chăn ra, rồi 2 đứa ngửi ngửi xong nhăn mặt lại. Ừm vì cái chăn đó đúng là tận mấy tháng ko giặt rồi, mà mình thì toàn để gác chân nên có chút mùi là khá bình thường.
Đêm hôm ấy, mình nằm cạnh chiếc phản, 3 người nằm quay đầu về phía mình, đầu mình ngay cạnh đầu em, và đó là 1 đêm thật khó ngủ…….
***
Lần đầu 2 đứa hẹn nhau, đó là tại nhà bà chị mình.
Nó diễn ra vào sau hơn 1 tháng kể từ ngày em lên HN chơi, cái lúc mà em vừa đồng ý làm người yêu mình. Hôm ấy, mình rủ theo 1 thằng bạn bên Gia Lâm về dưới quê mình, bắt xe bus đi gần 100km – đây cũng là lần đầu tiên trong đời mình xuống dưới nhà bác mình, mình nói dối là 2 thằng đi có việc qua đây tiện ghé vào thăm bác, đúng là thằng cháu bất hiếu, bao nhiêu năm ko qua nhà bác bây giờ tự dưng lò dò về, hoá ra cũng vì gái.
2 thằng ngồi chờ em ở cổng trường, giữa tiết, em chạy vội ra cổng bảo còn 1 tiết nữa thì em về, mình với thằng kia lại vào quán nét ngồi chơi. 1 tiếng sau, 2 thằng, cùng bà chị và em ngồi yên vị trong quán nước, bỗng mình nảy ra ý định bảo bà chị kéo em về nhà ăn cơm. Chị cầm điện thoại gọi ngay cho dì của em xin phép, đó là lần đầu tiên kể từ ngày 2 đứa tỏ tình với nhau gặp nhau, mình cố tình đi bộ thật chậm để 2 đứa có chút thời gian riêng tư tâm sự với nhau nhiều hơn, đến nhà bác thì cơm nước đã dọn ra sẵn rồi, mấy đứa rửa mặt rồi ngồi vào ăn. Lúc ấy, mình mới phát hiện ra là em ăn khá ít, chưa đầy 1 bát cơm. Quả thật cái thời gian ấy mình chả hiểu sao chứ ngoài mấy câu sáo rỗng với gái mình chả biết chém cái gì, cứ luôn mồm bảo nhắc em là phải ăn nhiều vào, chứ cứ ăn uống như này nhìn xót lắm.
Ăn xong mọi người đều lảng đi chỗ khác cho mình với em có không gian riêng. Em bảo mệt, mình bảo dựa vào vai anh này, em quay sang ngả đầu vào vai, mình run run tay quàng qua eo em ( chả hiểu sao đợt ấy nhát thế ). 2 đứa đang ôm nhau rất chi là tình cảm thì tự dưng có 1 bà cô ngó đầu vào nói oang oang – Thằng Q đâu rồi, ra xem cái mặt nào – bao năm rồi ko gặp. Quả thật dù được giới thiệu nhưng mà ở quê do dây mơ rễ má nhiều, nên cuối cùng mình cũng chẳng nhớ bà cô là ai, chỉ mỗi tội bị bắt gặp đang ôm gái, nên cả 2 đứa cùng hơi ngượng. Gần 2 giờ, em lại phải đi học. Mình đi bộ cùng em ra trường, trên đường đi, mình mạnh dạn nắm lấy tay em, vừa sung sướng lại vừa xấu hổ vì bao nhiêu người nhìn, chả biết lúc ấy mình nghĩ gì nhưng quả thật giờ nghĩ lại thấy sến vô cùng.
Trở về hiện tại
….1 tháng sau đó, mình lại gặp em. Đó là 1 buổi gặp thật sự đáng nhớ!
Buồng thăm gặp chỗ mình có 2 phòng để dành cho vợ chồng gặp nhau, nó có cửa chính mở ra ngay sau 1 hàng ghế của buồng thăm gặp mà mình đang ngồi. Nếu có đông người đăng ký thì mỗi lần sẽ được 2 tiếng, còn nếu như ko có ai thì có thể gặp từ trưa đến chiều luôn. Ở đây, mỗi lần ai đi gặp vợ thì cả trại đều biết, đầu tiên là mấy ông có vợ cũng bàn nhau chia tuần, để đỡ trùng nhau cho thời gian thăm gặp được thoải mái nhất, và ông nào đi thăm gặp đều vác theo một hành trang không khác gì nhau, 1 cái xô kèm theo gáo. 1 cái chiếu cuộn vào đống chăn và 2 cái gối. Ra đến đó là các ông phải khệ nệ đi xách nước để vào còn có cái mà rửa ráy. Sau này, khi không có đặc xá, mấy anh em có vợ hùn tiền vào để sửa sang lại khu thăm gặp, lát lại đá hoa, mắc vòi nước vào và mua thau chậu, sau này đỡ phải khệ nệ đi xách từng xô nước.
Mình và em ngồi cạnh nhau trước 1 cái cửa, trưa hôm ấy cuộc nói chuyện của 2 đứa lâu lâu lại bị gián đoạn bởi những tiếng huỳnh huỵch ở trong phòng, cả 2 đứa nhìn nhau cười, mấy ông cán bộ thì đi ăn trưa, mình chạy ra cửa ngó, khi yên tâm các ông đang ăn ở dưới phòng thì mình chạy lại, ôm em rồi nhè nhẹ đặt lên môi em 1 nụ hôn vội vã, em nhìn mình cười bảo hôn như này thì đêm về có mất ngủ ko?
Nó là 1 buổi trưa vô cùng đáng nhớ với mình, em cứ ngồi đấy cho mình ôm thật chặt, hít hà mãi cái hương thơm của em, cái mùi hương mà bao nhiêu năm rồi mình chẳng thể nào quên, em cứ tủm tỉm cười rồi vén nhẹ mái tóc, kéo má mình vào cạnh má em.
Hôm ấy, em mang theo quà cho mình, 1 cái túi nhỏ. Về buồng mở ra thì thấy trong đó có mấy món quà, một chiếc hộp nhỏ hình trái tim, một lọ kẹo, một chiếc áo thun không cổ và một chiếc móc chìa khoá, phía dưới là 1 bức thư mà trong đó, em gọi mình theo các gọi thân mật Vợ - Chồng, và đặc biệt hơn, là có 1 bức hình của em chụp lúc em mới vào cấp 3. Đó là những thứ, mà cho đến tận bây giờ mình vẫn giữ gìn rất cẩn thận, lúc nào mình cũng để nó ở một góc thật trang trọng trong nhà.
Ai cũng nhận xét là mình giỏi chịu đựng, mùa đông rét như thế, vậy mà từ 12h đêm đến 3 giờ sáng mình vẫn quần đùi áo cộc ngồi nhắn tin nói chuyện với em. Mình bắt đầu làm quen với Zalo để có thể chat với nhau dễ hơn, em rảnh hay hát rồi gửi cho mình nghe – 2 đứa cứ mãi vẽ ra cái viễn cảnh tương lai hạnh phúc ở phía trước. Dẫu biết rằng phía trước sẽ thật sự là khó khăn. Vì cái giờ giấc như vậy, sáng ra xưởng là mình bắt đầu toàn ngủ gật. Mùa đông làm từ 6 giờ thì đến 7 giờ chắc mới tỉnh ngủ, ngồi cứ 1 lúc lại ngủ, đến khi thấy rằng không ổn, tăm bắt đầu kẹt, máy rồ rồ lên thì mới giật mình tỉnh, thế nhưng được vài phút thì đâu lại hoàn đấy… Lâu lâu, phải làm 1 – 2 vòng quanh sân trại rồi vào rửa mặt, gió lạnh nó tạt thẳng vào mặt, lúc ấy mới thực sự tỉnh. Do cái thói quen ở trên tạm giam, mùa đông mình vẫn ăn mặc toàn quần đùi áo cộc. Nếu như nhiệt độ ko dưới 13 độ thì ngày nào mọi người cũng thấy rằng, cứ về buồng là mình diện combo quần đùi xanh bộ đội – áo tít cô trắng. Đợt này, trại đã thoải mái hơn, vài đứa như mình đã bắt đầu được tập tạ, mình cũng bắt đầu ra tập toẹ vài cái quả tạ bé bé cho nó nóng người rồi ra giếng dội nước lạnh. Vì ngày nào cũng tắm nên đâm ra thành quen, nhớ những lúc 8-9 độ, mưa phùn gió bấc, dội 1 gáo nước ở bể vào người là cái quai hàm cảm giác cứng ngắc luôn, nước vào người đến đâu là bốc khói nghi ngút đến đó, nhưng vẫn cố, đến khi tắm xong bơm nước máy lên tráng người thì nước ấy lại ấm vô cùng. Cứ tắm mặc quần áo xong là dù ngoài trời có như thế nào đi nữa thì vẫn sẽ thấy ấm ấm trong người. Có lẽ vì duy trì thói quen như vậy mà 3 năm cải tạo, mình chỉ nghỉ duy nhất 1 lần tầm khoảng 2 tiếng buổi sáng một hôm vì quá đau đầu, ốm cũng vài lần, nhưng vẫn đi làm, vẫn thể dục ổn.
Đợt này mọi người ở trại bắt đầu đông lên, nhưng lại thoáng hơn khá nhiều, mọi người bắt đầu đổ dồn ra tập thể dục thể thao đông như hội, bên trong sân khuôn viên mọi người tập tạ ở 1 góc, còn lại nhường sân cho mọi người đá bóng, bên ngoài khu là sân bóng chuyền, được sửa sang kẻ vạch lại, mọi người rủ được cả mấy ông cán bộ chia đội đánh vài trận trước khi khoá buồng rồi kết thúc bên nào thua sẽ chiêu đãi 2 đội uống nước, vui thì cũng vui thật nhưng một tháng mỗi người mất đến tiền triệu mua nước thì cũng ko hề ít, nhưng so với các trại khác thì ở đây chỉ thuộc dạng muỗi đốt inox. Được cái dạo này, cái tiếng trại chỗ này cải tạo thoáng nên nhiều người có điều kiện cũng móc nối các mối quan hệ để xin ra nhiều, có những ông hôm nào cao hứng nên mua nước mời cả trại uống. Mình đang nằm xem tivi trong buồng cũng được mấy thằng mang nước vào tận buồng đưa cho.
Vẫn nhớ mới 1 năm trước thôi, trại vẫn khét mù, ai đi lại cũng phải nhẹ nhàng, thì đến bây giờ mọi người thoải mái đứng nói chuyện với nhau, tối xin cán bộ đừng cúp điện ti vi sớm để đêm mọi người cùng nấu cháo xem bóng đá một cách nhẹ nhàng. Ở buồng mình bọn mình vẫn duy trì một số trật tự nhất định, vẫn chỉ 2 cái điện thoại, ko đánh bạc ăn tiền trừ việc có thể một buổi tối cá nhau 1 -2 con vịt, ko để mọi người sa lầy vào bài bạc, và lúc nào cũng nói không với mai thuý.
Hè bắt đầu vào những ngày nắng nóng, nhờ chút quan hệ nên bọn mình xin thêm được 2 cái quạt vào buồng, với mình ở 2 cái mùa hè tạm giam ko quạt, thì bây giờ 4 -5 người chung 1 cái quạt cũng vẫn còn sướng chán, nhưng với mọi người thì nó vẫn là khá khó khăn. Nhờ ông anh T “béo” đứng ra xin, bọn mình mang thêm được 2 cái quạt vào lắp, đêm hôm ấy mát hơn và dễ ngủ hơn hẳn.
Ấy thế mà, có một lần mất điện đến 3 hôm.
Hôm ấy ở làng bên, có một vụ giết người rồi vứt xác ra ngoài bãi, hôm sau khi mọi người tụ tập để xem công an điều tra, thì 1 người do bất cẩn vướng vào cái đường điện cũng gọi là xuống cấp quá nghiêm trọng, thế nên bị giật rồi chết luôn, bên điện lực phải mất đến 3 ngày để nâng cấp lại đường dây, còn bọn mình, thì có đến 3 ngày chỉ ăn rồi đi xách nước. 2 cái giếng khoan, với cái bơm tay hoạt động cả ngày, rồi cả lũ xách nước đi gần 1 trăm mét để đổ nước đầy bể cán bộ, sau đó đổ nước vào buồng sinh hoạt, rồi nước vào bể to để tắm, mỗi đứa thay phiên nhau bơm tầm 30 phút là tay to như cái phích rồi. Tối hôm ấy, bọn mình được ăn cơm ngoài sân, 7 giờ vẫn chưa phải đóng cửa, cả lũ mang nến ra ngoài sân đốt và giải chiếu ăn, trăng rằm sáng trưng làm mình lại nhớ đến những đêm trung thu ngày bé, cả lũ lên trần nhà 1 đứa ở phố ngồi phá cỗ đón chị hằng. Lúc ấy, chưa bao giờ thấy rằng, cái mặt trại này nó lại bình yên và êm đềm đến thế.
Ở cái đội hương, mình cũng nhớ 1 kỷ niệm mà chả thể nào quên được, cũng cùng đợt mất điện đó, bên mình bị dính 1 lô hàng hương ko cháy, có lẽ bên nguyên liệu cung cấp có vấn đề, gần 200 thùng hương quay trở lại để xử lý. Sau một hồi bàn bạc thì quyết định giải quyết theo hướng là mua 10kg chất cháy về, hoà với nước rồi nhúng hương vào, sau đó phơi nắng cho khô. Mọi chuyện khá ổn, xe ô tô to chỉ chờ để bốc hàng lên để đi đóng công. Nào ngờ đâu, khi trưa mọi người đang ngủ say thì mưa to.
Cơn mưa đến khá bất chợt, khi cán bộ chạy vào mở cửa để chúng tôi đi ra, thì gần như toàn bộ số hương trên đã ướt sũng, và cái chính là cũng chả còn nắng để mà phơi. Cuối cùng, chúng mình phải phơi hương khắp trại, những chỗ nào có chỗ trống đều phơi hết, từ nhà xưởng, nhà kho, nhà thăm gặp, buồng hạnh phúc… Và 3 ngày liền được ăn với ngồi chơi.
P22 – đặc xá

About the Author

Ngày hôm nay cho tôi buồn một lúc
Sau nhiều năm bươn trải kiếp con người
Cố gượng cười mà lòng có thảnh thơi
Thèm được khóc như cái thời nhỏ dại

Đăng nhận xét

Cookie Consent
We serve cookies on this site to analyze traffic, remember your preferences, and optimize your experience.
Oops!
It seems there is something wrong with your internet connection. Please connect to the internet and start browsing again.
Site is Blocked
Sorry! This site is not available in your country.