Blog đang nâng cấp, báo lỗi tại đây!

Review - nhật ký trong trại - P19 - chuyển mâm, liên lạc lại với người yêu.

Nhiều người sẽ tò mò tại sao mình lại chọn thời điểm này để viết lại những câu chuyện này, thực ra mình đã ấp ủ viết từ khá lâu rồi, đó là một lời hứa mình đã tự nhủ là sẽ làm sớm, nhưng mà do mình lười, vì đơn giản nó viết ra hơi dài cũng như để sửa lại nó sẽ mất rất  nhiều thời gian. Nhưng thời gian tới mình muốn tập trung thời gian để làm tìm 1 công việc khác tốt hơn, nên trong những lúc mọi người nghỉ dịch như này, mình sẽ cố gắng viết lại, để thực hiện lời hứa năm xưa. Mình ko thể để mình là 1 kẻ thất hứa được


Công việc cải tạo thì chả ổn tí nào, khoán thì âm suốt ngày, mỗi tháng đều âm thêm đến 2 chục cân, đã thế suốt ngày dằm đâm vào tay, chân tay quần áo thì đầy dầu mỡ. Về thì chỉ ăn, xem tivi rồi ngủ. Đêm thì vắt tay lên trán nhớ lại ngày xưa và nhớ cả người yêu cũ, đôi lúc lại nhớ cả vợ thằng bạn ☹
Sang tháng 7, mọi người trong trại bắt đầu lại háo hức chờ đặc xá. Như truyền thống các năm, tầm giữa tháng 7 sẽ bắt đầu công bố thông tin về việc đặc xá, xong rồi sẽ có thông tư hướng dẫn gửi về trại để lọc những phạm nhân đủ điều kiện để xét duyệt. Ai cũng hóng từng ngày, từng ngày một. Ấy vậy mà cả tháng 7 qua đi, đến tháng 8 mà vẫn ko có tin tức gì. Cho đến khi trại thông báo về việc chuẩn bị cho chương trình giảm án, mọi người có vẻ buồn, bởi vì chính thức sẽ ko có đặc xá. Năm duy nhất trước đó ko có đặc xá là 2012. Những người thiệt thòi nhất là những người vừa đủ điều kiện để hưởng đặc xá, nếu năm sau có, thì tính ra bình thường họ sẽ mất thêm 1 năm trong trại.
Vì ko có đặc xá, nên mọi người bắt đầu làm hồ sơ giảm án. 1 năm sẽ có 3 đợt giảm án, 1 đợt trước Tết Nguyên đán, một đợt vào 30/4 và 1 đợt vào 2/9. Điều kiện là phải đi đủ 1/3 mức án và đủ quý cải tạo từ khá - tốt trở lên theo quy định thì sẽ được xét duyệt, mỗi năm 1 lần, dao động trong khoảng từ 01-36 tháng. Không có đặc xá nên mọi người có vẻ buồn lắm, mấy hôm liền mọi người đều chỉ ăn uống xong nằm xem ti vi, chả ai buồn nói với ai một lời. Ngày 2/9 cứ 3 người thì được cho 1 con vịt, nhà mình cũng được 2 con. Kể ra, ra ngoài này ăn uống cũng sướng hơn trong trại chính, trong trại chính thì thịt phát thường chỉ là thịt quay, mỗi người được 1 miếng bằng nửa lòng bàn tay, nói chung như vậy là tốt hơn so với ở tạm giam rồi, cả tuần mới được phát một lần mà lần nào cũng toàn được mấy miếng thịt mỡ to ngập mồm.  Qua đợt này, mấy anh em bên ông buồng trưởng muốn kéo mình sang bên mâm bên đó. Một vì bên đó có một ông anh tên M “béo” cũng ở cùng thành phố với mình, mà kỳ lạ thay là mình và ông ấy cùng bị bắt vào một ngày, cùng mức án là 7 năm tù. Ông ấy cũng chỉ bảo cho mình rất nhiều những điều cần phải học hỏi khi ngày đầu bước vào trại. Ông anh là cánh tay phải đắc lực của ông anh T “béo” trưởng buồng… 2 người bàn với nhau rằng sẽ kéo mình về bên đó rồi cố gắng đưa mình lên vị trí cao hơn, vì đơn giản là án mình ở đây là cũng thuộc án dài, và cái chính là họ muốn tìm người được việc để sau này dễ dàng đề xuất làm việc với cán bộ, thế rồi, ông anh M”béo” sang bên này nói chuyện với ông trưởng quẫy (mâm) bên nhà mình. Bắt đầu từ đợt ấy mình sang mâm của buồng trưởng.

Mâm buồng trưởng không phải chỉ có những thành viên riêng trong buồng mình, đó là 1 mâm chung của 3 buồng trưởng ba buồng. Mọi người đều góp tiền vào nấu nướng chung, rơi vào khoảng hơn 20 người, chủ yếu là dựa 1 phần vào nhau để có thể có chỗ đứng so với phần còn lại của trại. Ở đây, chỉ cần có 2 người nấu ăn là đủ, 1 phụ bếp và 1 nấu chính. Mình phụ trách việc phụ bếp, còn đị chợ là ông anh S “mặt ma” hơn mình 1 tuổi cũng khá đẹp trai và thông minh.
Đầu tiên phải nói về ông anh M “béo”, người hơi lùn và béo, được cái rất chi là nhanh nhẹn và nhạy bén trong mọi chuyện, ông anh là một trong những người mà mình chịu ơn nhiều nhất trong quá trình cải tạo, ổng kém tuổi mình nhưng mà mình rất tôn trọng và gọi là anh. Ông anh lĩnh án 7 năm vì tội trong 1 trận đánh nhau ổng chém con nhà người ta, trong lúc hăng máu ổng còn mang đồ ra cắt gân tay, gân chân của thằng ấy. Và cái kết đền tiền gần 1 tỷ và mức án 7 năm. Còn về ông anh T “béo” trưởng buồng, là 1 dân anh chị xã hội bên đất Quảng Ninh chuyên khai thác than thổ phỉ, cái mỏ than của ông anh sập kéo theo 2 người chết, cũng phải khắc phục ngót nghét 2 tỷ và lĩnh án vài năm, ông anh bình thường khá hiền nhưng khi nóng nên cũng khá là cục súc, được cái ông anh cũng có vẻ quý mình, thấy mình lâu chả gọi điện cho ai cứ quay sang gọi mình rồi dúi điện thoại vào tay và bảo gọi điện cho gái đi, mình chỉ cười rồi lắc đầu, làm quái gì có ai cơ chứ???

Sang bên mâm này, ít ra cũng được ưu tiên nhiều hơn, những việc vặt ở phòng là chả phải đến tay rồi. Đi làm cũng được ông đội trưởng ưu ái hơn, đồ ngon, đồ tốt thì ưu tiên người nhà trước. Khoán thì mấy anh em trong nhà giúp đỡ nhau, nên đi làm cũng không nặng áp lực lắm, dù rằng mình thì hay thiếu khoán cũng gọi là top của xưởng. Làm thì không chậm nhưng cứ hí hoáy sửa sửa chỉnh chỉnh máy suốt, nên cuối cùng hiệu quả công việc nó ko được cao.
Mình được chuyển chỗ nằm sang đoạn gần ông anh M”béo” anh T”béo” và anh S”mặt ma”, toàn là những cánh tay đắc lực của buồng. Đêm hôm ấy, ông anh M”béo” đang lướt web thì quay sang mình bảo rằng có con nào ko giới thiệu cho ổng 1 bé. Mình ngẫm nghĩ rồi nghĩ ngay đến con em kết nghĩa gần nhà, bạn em ấy toàn gái xinh, thử ib em ấy xem.
Vậy là, sau gần 3 năm trời vắng bóng, hôm ấy mình lại login vào nick FB của mình, đọc qua lại vài lời nhắn mà mọi người gửi cho mình, mình thật sự vô cùng cảm động. Mình ko nghĩ rằng mọi người lại tình cảm đến như vậy với mình. Vừa ib cho con em thì nó rep ngay, xin số đt và cả 2 cùng chat với nhau đến khuya. Lâu lắm rồi mới được hỏi thăm về mọi người dễ như thế, đúng là, có điện thoại, có mạng internet, nó làm cho cuộc sống của mình nó vui vẻ bớt nhàm chán đi bao nhiêu… cuối cùng thì chả giới thiệu được con bé nào cho ông anh, nhưng từ hôm đó mình bắt đầu mượn điện thoại và chém gió với  mấy đứa bạn nhiều hơn. Lâu lâu lại up thêm một vài stt mùi mẫn, biết đâu một ngày nào đó em người yêu mình sẽ đọc được thì sao.

Mình vẫn nhớ như in ngày chủ nhật hôm đó, trưa hôm ấy, mượn điện thoại xuống nhà vệ sinh online một xíu, bỗng dưng ngứa tay search thử theo số điện thoại của em, đập vào mặt là cái tận 2 cái facebook… Mình hồi hộp lắm, gửi kết bạn với cả 2 FB đó rồi run run gọi cho em. Em đang đi ăn cưới với bạn, có vẻ rất ồn, mình gào lên rằng anh gửi lời kết bạn rồi đấy, dùng fb nào thì vào accept đi. Rồi mình lặng lẽ vào fb xem mấy bức ảnh của em, tuy ko nhiều nhưng vẫn là khuôn mặt ấy, thân hình ấy, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu yêu thương lại lùa về. Mình lên fb làm 1 status, hôm nay, tự dưng tìm thấy fb của một người, tự dưng con tim lại trùng xuống 1 nhịp. Rồi mình ib hỏi thăm em dạo này sống ra sao?
Chả hiểu sao, cái câu này nó giống như câu cửa miệng, bao nhiêu lần mình đều hỏi em câu này, từ lần đầu khi 2 đứa trục trặc rồi cả năm ko gặp, gặp lại em, đó cũng là câu đầu tiên. Rồi lần gặp em trên trại, mình cũng hỏi em câu đó. Và bây giờ, vẫn chẳng khác gì cả.
Đến tận tối hôm sau, mình mới mượn máy chỉ vài phút, đủ để check tin nhắn của em, em đồng ý kết bạn với mình, em nhắn lại bảo rằng em rất khoẻ, mình trong này sống ra sao? Bao giờ thì được về? Mình đắn đo một lúc rồi trả lời vẫn ổn, chắc tầm 3 năm nữa sẽ về. Bảo em phải luôn giữ gìn sức khoẻ, có cơ hội sẽ nói chuyện sau…. Và mặc dù, muốn nói chuyện với em nhiều lắm, nhưng mình vẫn mãi tận 1 tuần sau mới mở nick ra để đọc tin nhắn và trả lời em. Mỗi ngày chỉ 1 -2 câu. Cũng tại vì 1 phần con điện thoại nó lởm. 1 con điện thoải nokia cổ lỗ sĩ, với bộ nhớ vài MB chỉ đủ để cài UcBrowser để vào FB web, mà ở đây thì rừng núi nhiều, mạng EDGE lâu lâu xuống 2G, hết biết phải làm sao. Được cái càng ngày mình càng được mấy ông anh ưu ái, được dùng điện thoại nhiều hơn, 2 đứa mình lại nhắn tin cho nhau nhiều hơn nữa. Cho đến 1 hôm, mình đánh liều hỏi em dạo này có hạnh phúc bên người yêu ko? Em rep lại là, em đang FA.
Kể từ hôm ấy, mình luôn rình điện thoại rảnh là online để có thể nhắn với em vài lời, động viên em vài câu. Tự dưng mình cảm thấy mình thật có lỗi với em nhiều quá. Chắc là em đã phải chịu tổn thương, phải chịu buồn nhiều lắm rồi. Và mình tự nhủ dù sau này có như thế nào, cũng phải đối xử với em thật tốt.
 Nửa tháng 12 trôi qua, trời bắt đầu vào những đợt rét đậm, cứ ăn xong là lên giường chui vào chăn, lâu lâu lại mượn máy tâm sự với em, em bắt đầu mở lòng tâm sự với mình nhiều hơn, rồi em cũng hay kể chuyện em lên Tp đi học như thế nào, những chuyện vui, những chuyện buồn, và mình với em lại thân nhau lắm. Chẳng gọi điện, chỉ nhắn tin, cả tiếng đồng hồ có thể chỉ được vài ba câu, nhưng nó là niềm vui đối với mình nhiều lắm rồi. Mình thấy yêu đời hơn, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn, hằng ngày vừa đi làm mình vừa nghĩ xem hôm nay sẽ nói chuyện gì với em để câu chuyện nó ko nhạt, mà phải phần để cho cả ngày mai lại có câu chuyện khác để nói.

Noel năm ấy là một noel lạnh, nhưng thật ấm áp, vì ít ra nó vẫn có sự hiện diện của em đâu đó quanh đây. Hôm ấy em gửi mình 1 bức ảnh trong đó có mẩu giấy có tên mình - Ảnh fs nổi tiếng làm mưa làm gió 1 thời của những thế hệ 8x, 9x đời đầu. Mình nhắn lại với em rằng, ước gì, noel này có thiên thần mang em tới đây. Và hôm ấy, tự dưng mình có 1 quyết tâm ghê gớm, là mình muốn quay lại với em. Mình suy nghĩ rất nhiều ngày, cuối cùng mình quyết định thổ lộ với em.  Em lặng im 1 hôm rồi nhắn lại cho mình 1 bức thư rất dài, em kể cho mình nghe những ngày tháng mà mình mới bị bắt em đã phải sống khó khăn như thế nào, em đã bất cần, em đã khóc, em yếu đuối ra sao. Lẽ ra cái lần, em lên thăm mình trên trại tạm giam, em đã tự nhủ rằng chỉ là lần cuối 2 đứa gặp nhau, rồi sau này sẽ mãi mãi quên nhau, thế nhưng cuối cùng. Em vẫn không quên được mình. Và cái ngày mình add FB của em, em cũng đã phải đấu tranh thật nhiều. Và nhìn thấy cái cơ hội đó, mình quyết định nắm lấy nó… mình tấn công em nhiều hơn.

Có thể nhiều năm sau này, khi nghĩ lại mình mới nhận ra đó là một sai lầm rất lớn, sai lầm vì mình lúc ấy lại đi bấu víu vào tình cảm của em, để rồi cuối cùng, người phải chịu sự chịu đựng đau khổ vẫn cứ là em, dù cho mình đã cố gắng sửa chữa nó, nhưng nó vẫn gây ra những vết thương mà với em có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được. Sau này em có hỏi mình rằng ngày ấy mình có hối hận ko? Mình bảo có, nhưng nếu cho mình lựa chọn lại, có lẽ mình cũng sẽ ko có được sự lựa chọn tốt hơn, tình yêu đôi khi là thứ gì đó mà ta khó có thể điều khiển được theo lý trí. Có thể, cái việc khiến em hận mình là việc duy nhất mà mình cảm thấy tốt nhất, đó là món quà cuối cùng mình dành cho em. Nhiều năm sau này, ánh mắt khi gặp mình của em chỉ còn lại là sự trống rỗng……


P20 – yêu lại từ đầu.

#nhatkytrongtrai #p19

About the Author

Ngày hôm nay cho tôi buồn một lúc
Sau nhiều năm bươn trải kiếp con người
Cố gượng cười mà lòng có thảnh thơi
Thèm được khóc như cái thời nhỏ dại

Đăng nhận xét

Cookie Consent
We serve cookies on this site to analyze traffic, remember your preferences, and optimize your experience.
Oops!
It seems there is something wrong with your internet connection. Please connect to the internet and start browsing again.
Site is Blocked
Sorry! This site is not available in your country.