Kể từ ngày mình hoá người dưng

Kể từ ngày mình hoá người dưng
Bàn tay em vẫn cô đơn anh ạ!
Bao người qua-những gương mặt xa lạ
Chẳng thể nào nhoà nhạt bóng hình anh.
.
Trong tim em một khoảng trống vẫn dành
Cho một người mà không là anh nữa
Người ấy sẽ không nói câu thề hứa
Mà âm thầm xoa vết cứa tim em.
.
Rồi một ngày em cũng sẽ lãng quên
Một cái tên từng làm em đau nhói
Nếu gặp lại xin đừng vô tình hỏi
Em thế nào?
Khó nói lắm anh ơi!
.
Trong cuộc đời ai cũng có một thời
Một nỗi đau, một người luôn nhớ mãi
Dẫu phải sống cho niềm vui hiện tại
Nhưng khi buồn vẫn nghĩ lại chuyện xưa.
.
Cát

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Đăng nhận xét