ANH ĐI RỒI

Em tưởng đã quen với sự cô đơn
Khi đêm tối chẳng còn anh bên cạnh
Anh đi rồi để mình em cô quạnh
Phố đông người bóng tối phủ đời em
.
Dù ngày mai sáng sớm vẫn là đêm
Mặt trời chẳng sáng lòng em thêm nữa
Anh đi rồi bỏ tim đầy vết cứa
Mang theo rồi ánh sáng của đời em
.
Mang theo cả những khoảng trời dịu êm
Để tim em giờ chẳng còn nhịp chảy
Nhịp đã ngừng kể từ giây phút ấy
Anh đi rồi bỏ tất thảy tin yêu
.
Giờ chỉ còn em bóng tối cô liêu
Mặc ngoài kia bao nhiêu người gõ cửa
Trái tim em giá băng giờ vây bủa
Lớp băng dày phủ kín cửa lòng em

Cứ giả vờ bỏ tất cả yếu mềm
Giả vờ như một con người mạnh mẽ
Sau lớp son là bờ môi nứt nẻ
Em vẫn còn mềm yếu lắm anh ơi

Bao đêm rồi, đã biết bao đêm rồi
Nỗi nhớ anh cứ tuôn trào vô thức
Em khóc mình đã không còn sức lực
Tập quên anh em ngã gục luôn rồi
.
Sao anh nỡ bỏ em lại trên đời
Một mình em trên phố đông người bước
Em ngước mặt nhìn trời kia phía trước
Lạnh quá rồi sao còn nước mắt rơi…?

Tiểu tử ngốc

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Đăng nhận xét