TRẢ BÌNH YÊN CHO CON


Con lớn lên bằng đòn roi nạt nộ
Tuổi thơ con không giây phút êm đềm
Mà có lẽ kiếp trước con mang nợ
Để bây giờ vẫn nức nở hàng đêm.

Ba với mẹ cứ lời qua tiếng lại
Nhiếc mắng nhau không biết bao tháng ngày
Là đứa trẻ đáng phải được thơ ngây
Con trở mình nghĩ suy già hơn tuổi.

Không biết bao trưa hè con rong ruổi
Đi mò cua bắt ốc ở triền sông
Mẹ lưng mỏi cúi rạp giữa cánh đồng
Ba chè rượu con chổng mông chịu trận.

Con sợ lắm những ngày bà nổi giận
Roi đe nẹt lên chị em con này
Mẹ đủ khổ để sống chỉ nghiến đay
Phận đàn bà một bề con khốn khổ.

Thêm bà nội người mẹ sinh ra bố
Cứ đổ bao mọi hờn trách lên đầu
Mẹ cố gắng cũng chẳng quên được đâu
Lời mắng nhiếc bạc đầu rồi vẫn giữ.

Biết làm sao để quên đi quá khứ
Chẳng bình yên lắm khốn khổ cực cùng
Giây phút này mắt con vẫn rưng rưng
Xin hai người đừng làm con khổ nữa.

Già cả rồi con cái cũng vài đứa
Cháu với chắt cũng mấy lứa cả rồi
Con chỉ mong ba mẹ bình yên thôi
Dày vò nhau cả đời còn chưa đủ?

Đến bây giờ vẫn còn muốn sinh sự
Phải chăng muốn phá tan nát gia đình
Ba ơi ba hãy nhìn lại chính mình
Còn mẹ nữa bớt lời đi đừng nói.

Đầu bây giờ có ngàn vạn câu hỏi
Phải làm sao cho yên ấm cửa nhà
Phải làm sao để bao dung thứ tha
Nghĩ về nhau như gia tài duy nhất

Cuộc sống con bây giờ cũng chật vật

-Mai Khôi-
Hình: st

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Đăng nhận xét