Nữ chính: Mộc Yên Chi
Mộc Yên Chi từng trải qua một mối tình đầy đau đớn, khiến cô mất lòng tin vào tình yêu. Một lần tình cờ gặp được Cao Tuấn Lãng, một badboy ăn chơi chính hiệu. Từ đây, chàng badboy kém tuổi sẽ theo đuổi chị gái xinh đẹp thế nào? Liệu rằng cô sẽ mở lòng đón nhận tình yêu lần nữa? Hay đến cuối cùng chỉ là sự dạo chơi của anh?
Mời các bạn cùng đón xem nhé! Nếu có điều gì sai sót, mong các bạn góp ý, bỏ qua.
***
Mộc Yên Chi ngồi ở bàn, xung quanh là không gian trắng muốt, nghe thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Cô đang nhanh tay gõ phím, xử lí công việc còn dang dở trên máy tính.
Mộc Yên Chi nghiêng đầu, có lẽ là vì vai hơi mỏi, cầm cốc nước nhấp một ngụm nhỏ rồi đưa mắt liếc nhìn đồng hồ.
Đã hơn chín giờ rưỡi rồi.
Xung quanh vắng lặng, thi thoảng nghe vài tiếng trao đổi giữa bác sĩ trực với y tá nhưng đã bị cánh cửa cách âm chặn kín.
Đột nhiên, cửa phòng mở toang ra, mang theo chút âm thanh ồn ào phía ngoài vào.
Thẩm Nhược Giai đứng khoanh tay ở cửa, nhếch mày nhìn về phía Mộc Yên Chi, thở dài nói:
- Còn chưa chịu về à? Cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi hả?
Cô phì cười, gật gật đầu mấy cái rồi nói như đang thương lượng:
- Đây, đây, xong rồi.
Bây giờ tớ về.
Thẩm Nhược Giai mỉm cười, xem như cô gái này cũng biết nghe lời, bước thêm mấy bước để vào trong, đứng cạnh chiếc bàn làm việc cao gần đến hông, thuận tay cầm chiếc bút bi sắp rơi xuống đất đưa cho cô.
Mộc Yên Chi nhận lấy, nhanh chóng c ắm vào lọ đựng bút rồi vui vẻ cầm túi xách, nói:
- Cậu ăn gì chưa?
- Tớ ngồi chờ cậu gần ba mươi phút rồi đấy, còn chưa ăn uống gì, đang đói sắp xỉu rồi.
Mau khao chị đây ăn đi!
Mộc Yên Chi cười híp cả mắt, đưa tay làm kí hiệu OK, sau đó khoác tay Thẩm Nhược Giai đi ra ngoài.
Hai người dạo quanh khu chợ đêm cạnh bệnh viện một vòng, ăn được một bụng đầy ắp thức ăn.
Thẩm Nhược Giai lại bảo thèm trà sữa, thế là cả hai lại phải lái xe đi mua.
Mộc Yên Chi vươn tay nhấn nút mở nhạc, âm thanh trong trẻo, dịu nhẹ vang du dương.
Cô cầm ly trà sữa hút một hơi, nhai nhai hạt trân châu vừa dai vừa dẻo, cảm thán:
- Mùi vị ở đây lúc nào cũng vậy nhỉ? Ngon ghê!
Thẩm Nhược Giai mở cửa sổ xe xuống, ló đầu nhìn ra bên ngoài.
Họ tình cờ dừng đèn đỏ gần một tiệm váy cưới.
Trong đó rất sáng, không phải thứ ánh sáng dìu dịu như bình thường, mà là sáng chói cả mắt.
Chiếc váy cưới được trưng ở trong lồ ng kính kia thật sự đẹp đến nao lòng, nguyên cả phần dưới đều được đính pha lê, là pha lê thật.
Thẩm Nhược Giai há to miệng, nhìn đã mắt xong thì quay vào bảo với cô bạn đang chăm chú lái xe của mình:
- Này, Tiểu Chi, cậu xem.
Chiếc váy cưới đó có phải là rất đẹp không? Wao, tớ nhìn đến phát mê rồi! Hôm nào phải dẫn lão Phạm đến đây mới được.
Mộc Yên Chi cười nhẹ, nhẹ đến nỗi chẳng thấy đường cong trên khóe môi.
Cô nhấn chân ga, chạy thẳng đi.
Váy cưới sao? Đẹp thật! Cô cũng đã từng mặc rồi, suýt thôi...
Thẩm Nhược Giai dường như nhận ra vừa rồi mình phấn khích hơi quá, bèn hạ thấp giọng, hỏi:
- Này, cậu bao nhiêu tuổi rồi biết không? Sao không kiếm ai mà yêu đương đi? Mấy người tớ giới thiệu đi đâu hết rồi?
Cô im lặng miết tay lên vô lăng, sau đó mới cất giọng thật khẽ:
- Không hợp!
- Cậu đã tìm hiểu đâu mà bảo không hợp? Sợ gì chứ, chỉ là yêu thôi mà, cậu đừng tự nhốt mình nữa.
Mộc Yên Chi đánh lái, rẽ vào khu nhà của Thẩm Nhược Giai.
- Tới rồi, mau về đi, đừng lải nhải bên tai tớ nữa.
Thẩm Nhược Giai thở dài hậm hực, sao cô bạn thân của cô lại luôn né tránh mỗi khi nói tới chuyện tình cảm thế này?
- Mai có cần tớ tới đón không?
- Cần chứ, phạt cậu bao tớ bữa sáng.
- Được rồi, mau vào đi.
Tạm biệt!
Cô vẫy vẫy tay chào, đợi cho Thẩm Nhược Giai vào trong nhà mới kéo cửa kính lên, chạy đi.
Mộc Yên Chi hút nốt ngụm trà sữa còn lại, nhìn về phía đèn led nhiều màu ven đường.
Cô cũng từng yêu đương chứ, nhưng nó chẳng đi tới đâu cả.
Người cô yêu năm mười bảy tuổi, quả thực không thể cùng cô đi đến cuối đời.
Hai người đi cùng nhau trên quãng đường quá dài, dài đến nỗi khi chia tay, cô dường như đánh mất niềm tin vào tình yêu.
Hai năm trước.
Mộc Yên Chi đang háo hức chờ đợi để báo tin mình đang mang thai được ba tuần cho Trần Đình – chồng sắp cưới của cô.
Vậy mà, khi cô vừa mới mở điện thoại đã nhận được cuộc gọi của Thẩm Nhược Giai.
- Alo, Tiểu Giai, cậu ở đâu vậy? Sao tớ vừa ra đã không thấy cậu đâu rồi?
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó mới ngập ngừng nói:
- Bây giờ tớ đến chỗ cậu.
Mộc Yên Chi ậm ừ, sau đó ngắt máy.
Giọng điệu này của Nhược Giai là sao chứ?
Chưa tới hai phút sau, Thẩm Nhược Giai từ xa chạy tới, gương mặt vô hồn, đôi mắt hơi đỏ.
Cô đứng bật dậy, tiến lại gần, cẩn thận hỏi han:
- Sao thế? Có ai đuổi theo cậu à?
Nhược Giai ngước mắt nhìn cô, môi hơi run run, nói nhỏ:
- Tiểu Chi...cậu đừng xúc động quá nhé! Khi nãy, lão Phạm điện cho tớ, bảo là thấy...
- Hả, thấy gì cơ? Cậu nói mau đi!
Thấy cô sốt ruột, Nhược Giai lại càng đau lòng, hai tay nắm chặt điện thoại, nhíu mày nói:
- Lão Phạm bảo anh ấy thấy Trần Đình đi cùng một cô gái nào đó, trông rất thân thiết.
Hai người họ...vào khách sạn rồi.
Mộc Yên Chi nghe xong thì đờ đẫn, hai mắt dường như tối lại, trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
Chồng sắp cưới của cô lại cùng một cô gái khác vào khách sạn?
- Có lẽ chỉ là đối tác thôi, phải không? Chắc chắn là vậy rồi...
Cô ngồi sụp xuống băng ghế dài, đôi tay tê cóng, đôi mắt phủ một lớp nước mờ.
Nhược Giai đỡ tay cô, nhìn Mộc Yên Chi đang dần thu nhỏ người lại, trong lòng như có ngàn dao xuyên thủng.
Cô ngồi hồi lâu, sau đó mới cất giọng khản đặc, hỏi:
- Dẫn tớ đi gặp anh ấy được không?
Thẩm Nhược Giai thấy trong lòng vô cùng khó chịu, bực tức nói:
- Cậu còn muốn gặp thằng khốn đó làm gì? Cậu có biết bây giờ nó đang bận làm gì không? Mẹ kiếp!
Mộc Yên Chi thở hắt ra, xoay sang nhìn người bên cạnh, vẻ van nài:
- Tiểu Giai, tớ tin anh ấy sẽ không như vậy đâu.
Hai đứa mình sắp cưới rồi mà, tớ còn có thai nữa, sẽ không như vậy đâu.
Thẩm Nhược Giai hết cách, đành chiều lòng cô nhưng không quên dặn trước:
- Mọi chuyện cứ để tớ lo, cậu đang có thai, đừng có kích động quá, “con quỷ cái” kia tớ xử được.
Cô chẳng còn nghe được lời gì nữa, hai tai ù đi, chỉ gật đầu trong vô thức.
Hai người rời khỏi bệnh viện, lái xe chạy về phía khách sạn lớn nhất thành phố.
Mời các bạn mượn đọc sách Chị Gái Độc Thân Muốn Yêu Đương Rồi! Của tác giả An Ngọc.
Cô đang nhanh tay gõ phím, xử lí công việc còn dang dở trên máy tính.
Mộc Yên Chi nghiêng đầu, có lẽ là vì vai hơi mỏi, cầm cốc nước nhấp một ngụm nhỏ rồi đưa mắt liếc nhìn đồng hồ.
Đã hơn chín giờ rưỡi rồi.
Xung quanh vắng lặng, thi thoảng nghe vài tiếng trao đổi giữa bác sĩ trực với y tá nhưng đã bị cánh cửa cách âm chặn kín.
Đột nhiên, cửa phòng mở toang ra, mang theo chút âm thanh ồn ào phía ngoài vào.
Thẩm Nhược Giai đứng khoanh tay ở cửa, nhếch mày nhìn về phía Mộc Yên Chi, thở dài nói:
- Còn chưa chịu về à? Cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi hả?
Cô phì cười, gật gật đầu mấy cái rồi nói như đang thương lượng:
- Đây, đây, xong rồi.
Bây giờ tớ về.
Thẩm Nhược Giai mỉm cười, xem như cô gái này cũng biết nghe lời, bước thêm mấy bước để vào trong, đứng cạnh chiếc bàn làm việc cao gần đến hông, thuận tay cầm chiếc bút bi sắp rơi xuống đất đưa cho cô.
Mộc Yên Chi nhận lấy, nhanh chóng c ắm vào lọ đựng bút rồi vui vẻ cầm túi xách, nói:
- Cậu ăn gì chưa?
- Tớ ngồi chờ cậu gần ba mươi phút rồi đấy, còn chưa ăn uống gì, đang đói sắp xỉu rồi.
Mau khao chị đây ăn đi!
Mộc Yên Chi cười híp cả mắt, đưa tay làm kí hiệu OK, sau đó khoác tay Thẩm Nhược Giai đi ra ngoài.
Hai người dạo quanh khu chợ đêm cạnh bệnh viện một vòng, ăn được một bụng đầy ắp thức ăn.
Thẩm Nhược Giai lại bảo thèm trà sữa, thế là cả hai lại phải lái xe đi mua.
Mộc Yên Chi vươn tay nhấn nút mở nhạc, âm thanh trong trẻo, dịu nhẹ vang du dương.
Cô cầm ly trà sữa hút một hơi, nhai nhai hạt trân châu vừa dai vừa dẻo, cảm thán:
- Mùi vị ở đây lúc nào cũng vậy nhỉ? Ngon ghê!
Thẩm Nhược Giai mở cửa sổ xe xuống, ló đầu nhìn ra bên ngoài.
Họ tình cờ dừng đèn đỏ gần một tiệm váy cưới.
Trong đó rất sáng, không phải thứ ánh sáng dìu dịu như bình thường, mà là sáng chói cả mắt.
Chiếc váy cưới được trưng ở trong lồ ng kính kia thật sự đẹp đến nao lòng, nguyên cả phần dưới đều được đính pha lê, là pha lê thật.
Thẩm Nhược Giai há to miệng, nhìn đã mắt xong thì quay vào bảo với cô bạn đang chăm chú lái xe của mình:
- Này, Tiểu Chi, cậu xem.
Chiếc váy cưới đó có phải là rất đẹp không? Wao, tớ nhìn đến phát mê rồi! Hôm nào phải dẫn lão Phạm đến đây mới được.
Mộc Yên Chi cười nhẹ, nhẹ đến nỗi chẳng thấy đường cong trên khóe môi.
Cô nhấn chân ga, chạy thẳng đi.
Váy cưới sao? Đẹp thật! Cô cũng đã từng mặc rồi, suýt thôi...
Thẩm Nhược Giai dường như nhận ra vừa rồi mình phấn khích hơi quá, bèn hạ thấp giọng, hỏi:
- Này, cậu bao nhiêu tuổi rồi biết không? Sao không kiếm ai mà yêu đương đi? Mấy người tớ giới thiệu đi đâu hết rồi?
Cô im lặng miết tay lên vô lăng, sau đó mới cất giọng thật khẽ:
- Không hợp!
- Cậu đã tìm hiểu đâu mà bảo không hợp? Sợ gì chứ, chỉ là yêu thôi mà, cậu đừng tự nhốt mình nữa.
Mộc Yên Chi đánh lái, rẽ vào khu nhà của Thẩm Nhược Giai.
- Tới rồi, mau về đi, đừng lải nhải bên tai tớ nữa.
Thẩm Nhược Giai thở dài hậm hực, sao cô bạn thân của cô lại luôn né tránh mỗi khi nói tới chuyện tình cảm thế này?
- Mai có cần tớ tới đón không?
- Cần chứ, phạt cậu bao tớ bữa sáng.
- Được rồi, mau vào đi.
Tạm biệt!
Cô vẫy vẫy tay chào, đợi cho Thẩm Nhược Giai vào trong nhà mới kéo cửa kính lên, chạy đi.
Mộc Yên Chi hút nốt ngụm trà sữa còn lại, nhìn về phía đèn led nhiều màu ven đường.
Cô cũng từng yêu đương chứ, nhưng nó chẳng đi tới đâu cả.
Người cô yêu năm mười bảy tuổi, quả thực không thể cùng cô đi đến cuối đời.
Hai người đi cùng nhau trên quãng đường quá dài, dài đến nỗi khi chia tay, cô dường như đánh mất niềm tin vào tình yêu.
Hai năm trước.
Mộc Yên Chi đang háo hức chờ đợi để báo tin mình đang mang thai được ba tuần cho Trần Đình – chồng sắp cưới của cô.
Vậy mà, khi cô vừa mới mở điện thoại đã nhận được cuộc gọi của Thẩm Nhược Giai.
- Alo, Tiểu Giai, cậu ở đâu vậy? Sao tớ vừa ra đã không thấy cậu đâu rồi?
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó mới ngập ngừng nói:
- Bây giờ tớ đến chỗ cậu.
Mộc Yên Chi ậm ừ, sau đó ngắt máy.
Giọng điệu này của Nhược Giai là sao chứ?
Chưa tới hai phút sau, Thẩm Nhược Giai từ xa chạy tới, gương mặt vô hồn, đôi mắt hơi đỏ.
Cô đứng bật dậy, tiến lại gần, cẩn thận hỏi han:
- Sao thế? Có ai đuổi theo cậu à?
Nhược Giai ngước mắt nhìn cô, môi hơi run run, nói nhỏ:
- Tiểu Chi...cậu đừng xúc động quá nhé! Khi nãy, lão Phạm điện cho tớ, bảo là thấy...
- Hả, thấy gì cơ? Cậu nói mau đi!
Thấy cô sốt ruột, Nhược Giai lại càng đau lòng, hai tay nắm chặt điện thoại, nhíu mày nói:
- Lão Phạm bảo anh ấy thấy Trần Đình đi cùng một cô gái nào đó, trông rất thân thiết.
Hai người họ...vào khách sạn rồi.
Mộc Yên Chi nghe xong thì đờ đẫn, hai mắt dường như tối lại, trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
Chồng sắp cưới của cô lại cùng một cô gái khác vào khách sạn?
- Có lẽ chỉ là đối tác thôi, phải không? Chắc chắn là vậy rồi...
Cô ngồi sụp xuống băng ghế dài, đôi tay tê cóng, đôi mắt phủ một lớp nước mờ.
Nhược Giai đỡ tay cô, nhìn Mộc Yên Chi đang dần thu nhỏ người lại, trong lòng như có ngàn dao xuyên thủng.
Cô ngồi hồi lâu, sau đó mới cất giọng khản đặc, hỏi:
- Dẫn tớ đi gặp anh ấy được không?
Thẩm Nhược Giai thấy trong lòng vô cùng khó chịu, bực tức nói:
- Cậu còn muốn gặp thằng khốn đó làm gì? Cậu có biết bây giờ nó đang bận làm gì không? Mẹ kiếp!
Mộc Yên Chi thở hắt ra, xoay sang nhìn người bên cạnh, vẻ van nài:
- Tiểu Giai, tớ tin anh ấy sẽ không như vậy đâu.
Hai đứa mình sắp cưới rồi mà, tớ còn có thai nữa, sẽ không như vậy đâu.
Thẩm Nhược Giai hết cách, đành chiều lòng cô nhưng không quên dặn trước:
- Mọi chuyện cứ để tớ lo, cậu đang có thai, đừng có kích động quá, “con quỷ cái” kia tớ xử được.
Cô chẳng còn nghe được lời gì nữa, hai tai ù đi, chỉ gật đầu trong vô thức.
Hai người rời khỏi bệnh viện, lái xe chạy về phía khách sạn lớn nhất thành phố.