Ngày cuối tuần một mình xuống phố

Ngày cuối tuần một mình xuống phố
Tiếng ồn ào gợi nhớ tuổi hai mươi
Khoảnh khắc ấy như bỗng tan vào phố
Chợt nhớ thanh xuân từng rơi một nét cười...
.
Ngày xưa ấy ta và anh đều khác
Sống giản đơn và yêu rất bình thường
Cùng hứa hẹn có nhau là tất cả
Không điều gì thay thế được người thương!
.
Rồi thấm thoắt ta và anh cũng khác
Lãng quên nhau sau những phút nhọc nhằn
Anh nhìn ta chỉ thấy lòng mỏi mệt
Ta còn gì ngoài hai chữ "phân vân"
.
Và cứ thế như một điều biết trước
Ta và anh thành kẻ lạ, cục cằn
Phút chia xa thấy lòng mình chững lại
Ngỡ tưởng rằng đánh mất cả thanh xuân!
.
Rồi anh khác, ta cũng thành người khác
Vẫn nhớ nhau trong hơn bảy tỉ người
Nhưng chạm mặt vô tình hơn người lạ
Chẳng thể nào thành thật một nét vui...
.
Ta và anh đều khác thuở đôi mươi
Không biết hồn nhiên, không biết cười như trước
Muốn trách thời gian cho mình bao điều ước
Mà lấy nguyên đi cả những bước quay về...
.
Sáng nay một mình xuống phố uống cà phê
Thấy thanh xuân bất chợt về tìm lại
Ai không có những điều từng coi là mãi mãi?
Có ai trong đời không mê mải ngày xanh...?
.
Thoa Pyo

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Đăng nhận xét