BÃO DÔNG
Tôi trách tim mình chẳng thể ngừng nhớ thương
Dẫu người đã chán chường, dần lơi tay buông bỏ
Ngày cũng như đêm chọn vui cười bên ai đó
Không phải là tôi…
Níu kéo được gì những kỉ niệm xa xôi
Khi người chẳng còn cần tôi, chẳng bao giờ thèm nhớ
Tôi quặn cả tim vì vướng lòng nặng nợ
Người bảo cố quên như một giấc mơ buồn
Có muốn yếu đuối đâu, mà lệ vẫn cứ tuôn
Người chẳng bao giờ biết, tôi vẫn luôn chờ đợi
Chỉ nhẹ nhàng một câu “Tôi xin lỗi!”
Nợ cả một đời, người trả nổi hay không?
Sâu đậm nào mà chẳng có bão dông
Vì thương mà đến, vì yếu lòng mà ở lại
Tôi chỉ muốn người ở bên tôi mãi mãi
Chẳng muốn yêu thêm một ai nữa trong đời…
#TiểuYến