Mùa biếc xanh như dải lụa ngang trời
Gió nghiêng nghiêng qua hàng cây trước ngõ
Cứ ngỡ mình...như thủa mới đôi mươi?
Em thấy không? Hình như em đã khác
Chẳng vội vàng, chẳng còn những chênh vênh
Em lặng lẽ như hàng cây thay áo
Đợi chờ xuân, cây lại khẽ vươn mình.
Em biết không? Thật ra em vẫn thế
Vẫn mộng mơ, khi mây gió chuyển mùa
Lòng xao xuyến ngắm nhành hoa cỏ dại
Vẫn yêu đời, tim khẽ hát say sưa.
Em biết không? Là em đang hạnh phúc
Chút rung rinh khi trời đất giao mùa
Nắng rót mật trên từng con phố nhỏ
Em yêu người, yêu cả những cơn mưa...
(Hằng Hoài Nguyên)
Ảnh: Đi Mô Rứa