TÔI CỨ TƯỞNG...


Tôi tưởng rằng người ta cũng thương tôi
Cũng nguyện ước chung đôi,
không lọc lừa gian dối
Cũng mơ một ngôi nhà cùng đi về mỗi tối
Mong xóa mờ những khoảng cách xa xôi.

Tôi nghĩ rằng ai cũng giống như tôi
Trao đi hết yêu thương con tim hồng nóng hổi
Trao niềm tin người bên tôi không thay đổi
Đến cuối cùng, tôi nhận lấy đơn côi.

Tôi dại khờ... Ừ, tôi chỉ trách tôi thôi
Dù biết trước thời gian luôn hung tàn hơn tất cả
Dù đứng trước bão giông
xô thuyền con sóng ngã
Tôi vẫn thật thà phó thác cho người ta.

Tôi đến bây giờ mới thức tỉnh nhận ra
Sau ngần ấy phong ba chỉ riêng mình chống đỡ
Sau bao nhiêu ước mơ chỉ còn là đổ vỡ.
Sau tất thảy đợi chờ là đêm tối bơ vơ.

Tôi gục đầu đem ký ức ép vào thơ
Để nhắc nhớ những niềm thương đã mất
Để trải lòng trôi đi bao sầu hận
Ngẫm về đời... Ừ, chẳng ai giống như tôi.

Kimmi.

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Đăng nhận xét