Vì sao ta mãi không thể hết đau, vì đúng như Selena Gomez đã từng hát: “The heart wants what it wants”. Con tim đôi khi bất đồng với lí trí, nó thích hướng về những cảm xúc xưa cũ, nó thèm khát những kỉ niệm ta đã cố quên đi.
Ta không đau vì chuyện cũ, ta đau vì tiếc con người nhiệt thành, hồ hởi, yêu đương hết mình mà sau này rất khó lặp lại. Tôi, năm 30 tuổi, nếu đói sẽ tự gọi đồ ăn, nếu ốm sẽ tự tới bệnh viện. Cậu, năm 30 tuổi, cũng đã có sự nghiệp riêng, không thể vì bất kỳ cô gái nào mà bỏ dở cuộc họp quan trọng để chạy về nhà chỉ vì người đó cần mình. Chúng ta của sau này, đều là những phiên bản trưởng thành hơn, cứng rắn hơn và tất nhiên là chai lì, khô khan hơn. Đôi khi ta đau, không phải vì nhớ nhau, mà là nhớ sự cuồng si của những năm tháng tuổi trẻ. Ta nhớ chính mình trong một phiên bản trong sáng hơn, chân thành hơn.
Rất nhiều năm sau khi chia tay, nhiều người đã bỏ thói quen vào Facebook của người cũ mỗi ngày, không còn tò mò cập nhật từng thông tin của người ấy: yêu ai, làm gì, sống ra sao. Phải, chúng ta không quan tâm nữa, nhưng nếu được hỏi: “Có còn đau không?”, mọi lời phủ nhận đều là dối lòng, nhất là khi trong chuyện cũ, ta là người bị bỏ lại.
Không ai dám khẳng định rằng mình không còn cảm giác gì nữa mỗi khi nhớ về chuyện cũ. Người ta nói, lí do ta vẫn còn đau là bởi thời gian chưa đủ dài, cuộc sống chưa đủ vui, người mới chưa đủ tốt. Không! Thời gian có thể chữa lành vết thương đấy, nhưng không làm mờ được vết sẹo. Thời gian không cho ta câu trả lời, chỉ là ta già đi, bận hơn, quay cuồng với cuộc sống mà quên mất câu hỏi. Cuộc sống vẫn vui mà, có bạn bè, có gia đình, có chó mèo, nhưng những lúc chỉ có một mình, ta mới nhận ra: có nhiều chuyện cũ rất khó bỏ qua. Người mới cũng tốt đấy, cũng làm ta hạnh phúc đấy, nhưng chẳng may vô tình chạm mặt người cũ, đằng sau những lời chào hỏi xã giao, những nụ cười cố gắng tỏ ra tươi tắn, là rất nhiều những đổ vỡ, cho dù cả hai đã đều thay đổi và trưởng thành hơn rất nhiều.
Ta có thể không nhớ rõ lời chia ly năm ấy là gì. Ta có thể quên đi câu chữ đã từng rạch vào lòng mình rất nhiều nhát cắt. Nhưng ta sẽ nhớ mãi mình đã đau như thế nào. Để rồi khi một câu hát, một từ ngữ nào đó từa tựa như thế xuất hiện, lòng ta vẫn nhói lên và những hình ảnh tưởng chừng như đã chìm vào quên lãng đột nhiên ồ ạt kéo về như một thước phim quay chậm.
- Sưu tầm -
#mangxahoivanhoc