Nó trốn chạy khỏi niềm đau lắm lúc
Và tình cờ, Nó ghét chữ "người thân"
Tuổi chưa tròn, hiểu sai từ "hạnh phúc"
Và Nó nghĩ họ chính là nguyên nhân...
Nó chẳng buồn với ai cơn oán giận
Khóc một mình vì chẳng muốn ai lau
Khóc than thân, trách hai từ "số phận"
"Liệu có sai khi tôi phải bắt đầu?"
Nó ám ảnh niềm đau do hạnh phúc
Cố kiềm lòng trong khoảng tối đang trôi
"Có gì vui?", tìm trong từng giây phút
"Chẳng có đâu, tim đã hết hồng rồi..."
Có đứa trẻ đã từng như thế đấy
Nó mỉm cười và mấp máy đôi môi
Nó cam chịu dẫu buồn đau đến mấy
Vì nó nghĩ chuyện nhỏ bé, nên thôi...
Để rồi...
Có đứa trẻ thu mình trong bóng tối
Nó chấp nhận: "Đời mình đến đây thôi..."
Góc phòng đen, nuốt khô liều thuốc bạc
Lúc thương đau, trăn trở, lúc bồi hồi...
Có đứa trẻ xoay vòng trong bóng tối
Có hạt mầm nảy nở giữa đơn côi
Là ai gieo những vần câu tội lỗi?
Chữ "Ngây thơ" đem giấu ở đâu rồi?
"Nó đưa tay và vòng ra sau gáy
Rạch một đường, lệ nhỏ xuống men say
Da và da không còn kề nhau nữa
Máu văng đầy, đầy trên tóc trên tay."
Có đứa trẻ từng mơ như thế đấy
Từng mơ về một cái kết mê say
Nó từng mơ cho thời gian đứt gãy
Chết không đau và sống tốt bao ngày.
Có những hôm Nó mơ ngồi với Nó
Là dáng hình của cái bóng sau lưng
Cùng lắng nghe tiếng thời gian vang vọng
Tay trong tay bật khóc giữa lưng chừng.
Cầm trên tay một cành hoa khô héo,
Nó nghĩ về một cái chết theo sau.
"Thòng lọng treo, sông sâu hay dao kéo?"
Nhưng Nó nghĩ "làm vậy được gì đâu..."
"Hay đúng hơn là bởi vì Nó sợ
Khi Nó mất, ai đó sẽ buồn rầu,
Về nâng niu những điều từng vứt bỏ,
Giả vờ thương một cành hoa úa màu..."
Có đứa trẻ trưởng thành trong bóng tối
Giấu nụ cười sâu tít ở trong tôi
Nó và tôi tuy hai nhưng là một
Vì Nó là đứa trẻ ở trong tôi...
___HQC___
#thocuahqc
📷 Printerest