Mây của trời ...hãy để gió cuốn đi !


Rồi một ngày ta bất chợt nhận ra...
Thứ ta cần là bình an cuộc sống
Là mái nhà không cần to và rộng
Nơi bình yên...mà ai cũng muốn về !

Dù thị thành hay là chốn thôn quê
Có nhiều khi giữa bộn bề cuộc sống .
Ta quên mất có mẹ cha trông ngóng
Bữa cơm thường trong ngày lễ vu lan

Chỉ chốn đó ta mới thấy bình an
Không bon chen không lọc lừa dối trá
Chỉ nơi ấy khi mà ta gục ngã !!!!!
Mẹ dịu dàng hãy cố gắng lên con !

Ánh mắt hiền không nỡ trách mắng con
Cha nhẹ nhàng..sống làm người phải cố
Ta đã thấm bao đắng cay sầu khổ
Đã trải qua ….đủ gia vị cuộc đời !!!!

Cuộc sống này không hề dễ ai ơi
Dẫu chân trời hay là nơi đất khách
Thứ ta thấy cứ ngỡ vàng óng ánh
Nhưng bên trong chỉ mỹ ký đó mà.

Rồi cuối cùng, ai rồi cũng hiểu ra
Trời nơi đâu cũng có mưa có nắng
Mặt hồ kia ta tưởng như bình lặng
Giấu bên trong vẫn từng đợt sóng ngầm.

Rồi một ngày ..ta bất chợt bình tâm
Và tự ta nhắc nhở mình buông bỏ
Những nỗi buồn mà lâu nay đã có
Mây của trời ...hãy để gió cuốn đi !

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Đăng nhận xét