Nhưng rốt cuộc chúng mình đều bỏ lỡ
Có thể là hai đứa không duyên nợ
Có thể là số phận quá éo le
Đông quay về trong cái lạnh se se
Cúc bẽn lẽn ấp e xoè cánh trắng
Gặp được nhau đã là điều may mắn
Nên rời xa đâu cần tiếc nuối gì
Đừng trách em đã chọn lựa ra đi
Đừng trách em chia ly không từ biệt
Có đôi lúc giữa dòng đời khắc nghiệt
Muốn nắm tay nhưng đành phải buông tay
Khói không vương mà khoé mắt em cay
Thương yêu cũ đã bay theo cơn gió
Bóng hình anh con tim chưa kịp xoá
Nên dường như nỗi nhớ vẫn thét gào
Phố tiêu điều, lá úa rụng lao xao
Nắng lấp lánh giữa trời cao lồng lộng
Hãy xem như tất cả là giấc mộng
Là phù du ảo ảnh thoảng ngang đời
Dù trăm lần khẽ gọi " cố nhân ơi ! "
#NguyễnLamYên