Đêm lạnh lẽo ấp ôm người viễn xứ
Cái sự nghèo ban phát nỗi cô đơn
Biết tìm đâu niềm hạnh phúc yên bình
Giữa cuộc sống mênh mông là bão tố
Ta một kiếp vẫn còn đương mắc nợ
Nợ chính mình một lẽ sống an vui
Nợ thân nhân bạn hữu những tiếng cười
Sau ngày tháng chia ly hoài vọng biệt
Ngọn gió nồm đuổi theo mây mải miết
Đến kiệt cùng giãy chết cuối trời xa
Kẻ khù khờ ngây ngốc chính là ta
Khi vẫn cứ u mê không bừng tỉnh
Một cuộc sống vinh hoa ta tìm kiếm
Phải chăng là ảo mộng chốn trần gian
Những lung linh rực rỡ nơi thị thành
Có ấm được tấm lòng người viễn xứ
Ánh nguyệt sầu phủ bóng cô lặng lẽ
Đến lúc rồi về lại với thân nhân
(Người Viết Thơ Đau)