[Ngôn tình] eBook Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi - Đường Tâm full
Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi của tác giả Đường Tâm là câu chuyện ngôn tình hiện đại, Ngu Dao quỳ trên mặt đất, cúi đầu, nói với người đàn ông ngồi trên ghế sa lon phía đối diện: “Tôi van anh, mau cứu anh ấy.”
Người đàn ông bưng ly rượu đỏ lên nhìn cô, hỏi ngược lại: “Em lấy cái gì để cầu xin tôi?”
“Anh đã nói, nếu như tôi đồng ý…”
“Phải, nhưng bây giờ tôi lại không có hứng thú đối với em.” Người đàn ông dùng đầu ngón tay nâng cằm của cô lên. ***
Thường nói: Niềm hạnh phúc lớn nhất đời người chẳng qua là gặp đúng người vào đúng thời điểm... nhẹ nhàng như điền viên cốc hương.
Ngu Dao vào lúc thê thảm nhất gặp được Từ Khiêm, rốt cuộc là trùng hợp hay là số phận?
Cả đơì này Từ Khiêm luôn chắc thắng, ngoại trừ công danh lợi lộc thì chính là Ngu Dao.
Tình yêu của Từ Khiêm đối với Ngu Dao mà nói vừa ngọt ngào lại vừa lạnh lẽo.
Nói đơn giản chính là câu truyện hay về một cô gái dịu dàng bị một bác sỹ cầm thú bám riết. *** Kim đồng hồ vừa chuyển sang qua mười hai giờ, có nghĩa là một ngày đêm đã kết thúc.
Ngu Dao ngồi ở bên giường, ngẩng đầu nhìn thời gian, đã nửa đêm. Trong khoảng thời gian này, người đàn ông càng ngày càng về muộn, thường thường là cô đã ngủ, anh mới về, ngày hôm sau, cô còn chưa dậy thì anh đã rời đi.
Thở dài một hơi, cầm lấy áo ngủ đặt trên giường, đang chuẩn bị đi tắm, chợt nghe thấy tiếng cửa mở, Ngu Dao mở cửa phòng, đi tới hướng phòng khách, vừa lúc thấy bóng người đang đứng ở chỗ đổi giày cạnh cửa.
“Còn chưa ngủ?” Người đàn ông thấy cô còn chưa ngủ, có ý hỏi.
Ngu Dao không nhìn anh, mà đi đến phía ghế sô pha ngồi xuống.
“Từ Khiêm, chúng ta nói chuyện đi.”
Người đàn ông khẽ cau mày, nhưng vẫn đi tới ngồi xuống bên cạnh Ngu Dao: “Nói? Nói chuyện gì?”
Thấy Từ Khiêm tới gần, Ngu Dao lại thấy không được tự nhiên, cô lui về phía sau một chút: “Từ Khiêm, chúng ta chia tay đi.”
“Dao Dao, em đang nói gì? Em biết không?” Giọng nói của Từ Khiêm lộ ra vẻ không vui.
“Em biết. Từ Khiêm, chúng ta sống cùng nhau đã hai năm. Trong hai năm này, chúng ta chưa từng nói tới chuyện tương lai. Em đã 25 tuổi, em không thể cứ mãi như vậy.”
Ngu Dao đưa hai tay che mặt, hít sâu một hơi.
Từ Khiêm nhìn cô một chút, đứng dậy nói: “Ngu Dao, anh nghĩ đêm nay em không tỉnh táo. Đêm nay không thích hợp, hôm nào rồi hãy nói.”
Nói xong, Từ Khiêm đi vào phòng ngủ.
Ngu Dao ngồi ở phòng khách tới hơn nửa đêm, cho đến khi cảm giác toàn thân lạnh ngắt như không còn hơi ấm, mới đứng dậy về đến phòng.
Ngày hôm sau, Từ Khiêm rời khỏi nhà từ rất sớm, tự lái xe đi bệnh viện, hôm nay có hẹn với gia đình Nam Dạ Tước tới để kiểm tra sức khoẻ, vốn những chuyện nhỏ nhặt này chỉ cần dặn các bác sĩ khác cũng được.
Nhưng hôm nay anh không muốn ở nhà, không muốn nghe Ngu Dao nói tới chuyện chia tay.
Vừa tới bãi đỗ xe của bệnh viện thì gặp gia đình Nam Dạ Tước.
“Anh Khiêm, Đồng Đồng rất nhớ anh nha.”
Nam Tứ Đồng nhõng nhẽo, vừa nhìn thấy Từ Khiêm thì không thể không bám riết lấy anh.
Từ Khiêm thấy bé Đồng Đồng từ xa chạy tới, nhanh nhẹn đưa hai tay ra đón.
Nam Dạ Tước rất không hài lòng đối với chuyện con gái mình gọi Từ Khiêm là anh trai, vậy chẳng phải vai vế hoàn toàn bị đảo lộn sao.
Dung Ân đưa con trai cho anh bế, Nam Dạ Tước một tay ôm con, một tay khoác vai vợ đi tới hướng thang máy.
Từ Khiêm đi cùng gia đình Nam Dạ Tước từ bãi đậu xe cho tới phòng làm việc của Từ Khiêm.
“Tước, cậu để Ân Ân đi kiểm tra trước đi.”
Nói xong, liền gọi một cuộc gọi nội bộ, nói trợ lý tới phòng làm việc để đưa Dung Ân tới phòng kiểm tra sức khoẻ.
Thông thường, kết quả xét nghiệm sẽ có sau một tuần nữa, nhưng, ai bảo Tước Thiếu là bạn của viện trưởng Từ của chúng ta chứ. Cho nên, xế chiều hôm đó kết quả kiểm tra sức khoẻ đã tới tay bác sĩ Từ, anh nhìn tờ kết quả mà y tá đưa tới một chút.
“Không có vấn đề gì, cứ kiểm tra theo định kỳ là được.”
Gia đình Nam Dạ Tước ở lại đó một lúc nữa rồi rời đi.
Từ Khiêm nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan tầm, bây giờ anh lái xe tới công ty của Ngu Dao có thể gặp cô đi về, không có bất kỳ do dự nào, người đàn ông nhặt chiếc chìa khóa trên bàn làm việc lên, nhanh chóng đi tới bãi đỗ xe.
Ngu Dao ngồi ở trước bàn làm việc, màn hình máy tính vẫn đang duy trì trạng thái chờ 3D, ngồi cùng khung làm việc với cô là Lâm Ninh. Cô ấy đang nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của Ngu Dao. Bất chợt Lâm Ninh đẩy ghế của mình qua một chút rồi đá vào bắp chân của cô, Lâm Ninh cũng không dùng nhiều sức, nhưng Ngu Dao bị đau thấp giọng kêu lên một tiếng: “Ninh Ninh, cậu muốn giết người à?”
Lâm Ninh có chút vô tội, mở to đôi mắt nhìn: “Dao Dao, cả ngày hôm nay cậu đang suy nghĩ gì đấy? Chị Trần bảo cậu làm bảng báo giá, cậu cũng không làm, cậu muốn bị mắng à?”
...
Mời các bạn đón đọc Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi của tác giả Đường Tâm.
Download Full:: [Download AZW3 ##download##] [Download EPUB ##download##] [Download MOBI ##download##] [Download PDF ##download##]
Nguồn: https://www.dtv-ebook.com/tro-choi-hao-mon-bac-si-cam-thu-de-toi-di-duong-tam_5246.html
Đăng nhận xét
About the Author
Ngày hôm nay cho tôi buồn một lúc
Sau nhiều năm bươn trải kiếp con người
Cố gượng cười mà lòng có thảnh thơi
Thèm được khóc như cái thời nhỏ dại
Sau nhiều năm bươn trải kiếp con người
Cố gượng cười mà lòng có thảnh thơi
Thèm được khóc như cái thời nhỏ dại