Blog đang nâng cấp, báo lỗi tại đây!

Tiền có thể kiếm lại được, nhưng tuổi trẻ thì không


Nếu có ai đó hỏi mình rằng: “4 năm thanh xuân ở đại học có còn gì hối tiếc không?” Thì mình sẽ tự hào trả lời rằng “4 năm qua chưa từng hối tiếc, vì mình đã cháy hết mình, dám trải nghiệm hết mình và cảm nhận một cách chân thành nhất có thể”.

Mình đến với du lịch bụi một cách thật tình cờ thôi. Mình vẫn còn nhớ, vừa mới tập tễnh bước chân vào năm nhất, mình có duyên với chuyến đi phượt đầu tiên vào tháng 1 năm 2016. Chuyến đi ấy cũng liều lĩnh và bào sức ghê lắm: phượt xuyên các tỉnh miền Tây và chinh phục cực Nam Tổ Quốc trong vòng 5 ngày.

Lúc đó, mình mới chân ướt chân ráo biết thế nào là du lịch bụi, thậm chí ngủ quên dọc đường mém rớt xuống sông, thế nhưng chuyến đi ấy có những trải nghiệm cực tuyệt vời và đã ảnh hưởng rất nhiều đến định hướng trải nghiệm du lịch của mình sau này. Mình được trải nghiệm sống 2 ngày ở nhà dân bản địa trên đảo Hải Tặc ở Kiên Giang, leo Phụng Hoàng Sơn ngắm bình minh ở An Giang, chạy xuyên qua những cánh đồng lúa chín vàng và tự tay chạm vào đỉnh cực Nam tổ quốc… Chuyến đi ấy đã giúp mình mở mang tầm mắt rất rất nhiều.

Kể từ đó, niềm đam mê khám phá của mình trở nên càng ngày càng lớn mạnh. Mình dần tìm tòi các địa điểm trên khắp Việt Nam, lên một danh sách về những nơi mình muốn đến, để dành tiền, và từng bước từng bước, mình chinh phục từng địa điểm trên danh sách ấy. Tốt nghiệp đại học, cũng là khi nhìn lại, mình đã khám phá được 40 tỉnh thành dọc 3 miền Bắc – Trung – Nam của Tổ Quốc.

Và ngoài những bài học trên giảng đường đại học, mình đã học được thật thật nhiều từ những chuyến đi thấm đẫm bụi đường:

Mình được mở mang tầm mắt trước biết bao nhiêu cảnh đẹp hùng vĩ đến thơ mộng của Việt Nam mình, rằng “đất nước mình đẹp lắm cần chi đâu nước ngoài”! Mình được trải nghiệm cuộc sống của người dân bản địa, được cùng những người thợ lặn An Giang ra bè, bắt cá và nghe những câu chuyện miền biển, được cùng ăn Tết với gia đình người Mông ở Tà Xùa – thiên đường mây… Mình hiểu thêm nhiều về văn hóa, lịch sử, con người của những vùng đất trước đây chỉ từng được biết qua sách vở. Mình được thử những món ăn cực ngon – độc – lạ của các vùng miền. Mình hiểu ra rằng mỗi chuyến đi quan trọng nhất không phải là điểm đến, mà là những điều thú vị được gặp trên những hành trình. Mình biết thêm về cách dự đoán thời tiết, khi nào thì sẽ có biển mây, thủy triều và những vụ mùa. Mình biết trân trọng những khoảnh khắc, và biết cách ghi lại chúng qua những bức hình. Qua những lần leo núi và trekking, mình đã từng vượt qua giới hạn của chính bản thân. Mình có thêm những người bạn dọc miền đất nước, trong đó có những người bạn đã trở thành đồng âm xê dịch sẵn sàng cùng mình đi muôn nơi.

Và còn nhiều, nhiều nữa những bài học không thể nào kể hết!

4 năm qua, có những chuyến đi cùng bè bạn và cả những chuyến độc hành, công sức mình bỏ ra không ít, tiền dành dụm cũng chẳng còn bao nhiêu, nhưng mình đã thu về cả một gia tài của kỷ niệm và trải nghiệm. Thế nên, khi còn trẻ, máu còn nóng, tóc còn xanh, hãy cứ đi, cứ thỏa sức vẫy vùng để sau này nhìn lại không hối tiếc, và tự hào kể cho con cháu nghe những câu chuyện thời trẻ hồi xưa của ông bà.

Vì cuộc đời chỉ có một lần được sống, thanh xuân là hữu hạn, trước khi bị áp lực tiền bạc và cuộc sống đè nặng sau khi rời khỏi giảng đường, sao không dành quãng thời gian ấy để cười thật nhiều và trải nghiệm thật sâu?

Rằng đi và trở về, không giống như cố thủ mãi ở một nơi đúng không nè, bạn ơi?!

Nguyễn Khánh Hoàng Anh | coocxe.com

About the Author

Ngày hôm nay cho tôi buồn một lúc
Sau nhiều năm bươn trải kiếp con người
Cố gượng cười mà lòng có thảnh thơi
Thèm được khóc như cái thời nhỏ dại

Đăng nhận xét

Cookie Consent
We serve cookies on this site to analyze traffic, remember your preferences, and optimize your experience.
Oops!
It seems there is something wrong with your internet connection. Please connect to the internet and start browsing again.
Site is Blocked
Sorry! This site is not available in your country.