Rồi chúng mình tàn nhẫn buông tay nhau

Rồi chúng mình tàn nhẫn buông tay nhau
Bỏ lại phía sau vùng đớn đau vụn vỡ
Em gom mảnh xước chẳng còn phần nỗi nhớ
Thành phố mình giờ tan tác những hương yêu
.
Chẳng thể cùng anh đi hết đoạn đường chiều
Em chiu chắt tháng năm yêu vội vã
Ngọt ngào môi hôn biến tan trong nghiệt ngã
Đắng đót tình mình
... dối trá
phải không anh?
.
Em trở về nhà ươm lại những ngày xanh
Ngọt lành ấy em không hoài niệm nữa
Thiết tha ấy cháy bùng lên ngọn lửa
Rồi lụi tàn giữa năm tháng không nhau
.
Hồi ức chúng mình em chẳng giữ nữa đâu
Hãy cứ quên nhau như chưa từng gặp gỡ
Bởi thiếu sợi tơ duyên nên trời không gieo nợ
Lỡ chuyến đò buồn quạnh vắng bến... em mơ.
.
   Cáo

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Đăng nhận xét